Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Lúc này, một cỗ khí tức đại yêu càng ngày càng gần.
Loảng xoảng!
Thanh âm của kim loại rơi xuống đất.
Sau đó liền nghe thấy một giọng nói như đang lẩm bẩm :
- Hơn mười ngày, chỉ để bản vương làm việc, không cho ăn một ngụm, còn có nhân tính hay không?
Biểu lộ Thân Lập Nhân lúc này ngưng kết lại.
Vốn là ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Nguyệt Quang sủi cảo chậm rãi chuyển tới bên cửa sổ, sau đó chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Bởi vì khí tức Yêu Vương quá là rõ ràng đi.
Nếu là ngày thường, hắn cũng không quan tâm tới cỗ khí tức này, chỉ cần đối phương không cố ý khiêu khích là được. Thế nhưng hôm nay hắn tới địa phương không phải lãnh địa của mình, xem như là tùy tiện xâm nhập lãnh địa của nó, rất có thể sẽ nhấc lên một trận đại chiến, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn vì sao phải rời Thương Ngô thành ngay trong đêm nay.
Bất quá khi hắn vừa ló đầu ra, Xích Mục Cự Viên lập tức ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nói:
- Làm sao? Không cho ăn không cho nói nha. Các ngươi đều biết ăn, bản vương không biết sao?
Thân Lập Nhân chau mày, không hiểu ý tứ lời nói của hắn, bất quá vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Xích Mục Cự Viên dưới lầu.
Khí tức Xích Mục Cự Viên, hắn rất quen thuộc.
Lại nhìn thấy ánh mắt màu đỏ của Xích Mục Cự Viên, hắn lập tức nhớ ra, đây chẳng phải là Yêu Vương của phiến rừng rậm này sao?
Đang lúc Thân Lập Nhân nhìn xuống, Ôn Bình mở miệng hỏi Triệu Dịch một bên:
- Triệu Dịch, ngươi mấy ngày hôm nay không cho hắn ăn cái gì sao?
- Có!
Triệu Dịch ứng tiếng.
Hoài Diệp vội vàng nói:
- Tông chủ, ta làm chứng. Triệu sư đệ mỗi ngày đều đưa đồ ăn đến cho hắn. Chỉ là hắn nói không ăn đồ do ta nấu, nhất định phải ăn thịt sống, còn nói phải là ta giúp hắn đi làm. Sau đó ta dứt khoát để cho Triệu sư đệ cái gì cũng không cho hắn ăn, chờ hắn đến lúc đói bụng khẳng định sẽ ăn.
- Muốn ăn thịt sống? Thật đúng là lắm chuyện, vậy cứ để hắn nhịn đói đi!
Ôn Bình nhàn nhạt ứng tiếng.
Nghe được câu nói này, Thân Lập Nhân đột nhiên quay đầu.
Ánh mắt nhìn Ôn Bình cũng thay đổi.
Xích Mục Cự Viên này chẳng phải là yêu vương của mảnh rừng rậm này hay sao?
Làm sao lại lưu lạc đến đây.
Chẳng lẽ là bị yêu vương tân nhiệm đánh bại, lưu lạc đến đây?
Nhưng nói thế nào cũng là Yêu Vương, cái tông chủ Bất Hủ Tông này vậy mà đối xử với nó như vậy?
Ăn cũng không cho.
Cái này so với tiểu yêu dưới trướng hắn cũng không bằng.
Thấy cảnh này, hắn bỗng nhiên do dự, trong lòng tự hỏi có nên bạo phát hay không. Dù sao Xích Mục Cự Viên dưới lầu bất mãn cũng chỉ dám dùng miệng nói hai câu mà thôi, một màn này để hắn không có lực lượng nổi giận.
Lúc này, Hoài Không đi tới, nói:
- Thân huynh, không được làm loạn, chúng ta phải rời đi!
Thân Lập Nhân vừa nghiêng đầu, lập tức ứng tiếng :
- Thế nhưng là.... Đồ vật bên trong chén kia khiến ta không thể nhịn được. Ngươi xem, ta đã ăn bạch tinh trăm năm rồi. Thật vất vả tìm được đồ ăn khiến ta thèm nhỏ dãi, ta làm sao lại cứ đi như thế?
Hoài Không nói:
- Ôn tông chủ đã nói không được, ngươi cưỡng cầu cũng vô dụng.
- Dù gì ta cũng là yêu vương...
Hoài Diệp bỗng nhiên chỉ xuống dưới lầu, sau đó nói:;
- Thân thúc, đừng làm rộn, yêu vương kia lần trước tới gây chuyện hiện tại phải trồng cây cho Bất Hủ Tông trăm năm, ngài đêm nay không muốn đi rồi?
- Trăm năm... Cái này...
Thân Lập Nhân nghẹn lời.
Ánh mắt lập tức liếc xuống Xích Mục Cự Viên dưới lầu, vội vàng nở một nụ cười xấu hổ mà không thất lễ nhìn Ôn Bình nói:
- Vậy thôi... Không ăn thì không ăn!
Dù là nói như vậy, nhưng trong miệng Thân Lập Nhân vẫn là nước bọt đảo quanh.
Hoài Không thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, sau đó đi lên trước ôm lấy Hoài Diệp, nói:
- Tiểu Diệp, vi phụ đi đây, về sau tự bảo trọng.
Nói xong, Hoài Không móc ra một vài thứ đưa cho Hoài Diệp, tiếp tục nói:
- Hảo hảo tu luyện, đến khi vi phụ trở về thì cũng có thể nhìn thấy ngươi trở thành đại yêu!
- Ừm, nghĩa phụ bảo trọng!
Nói xong, hốc mắt của Hoài Diệp cũng ướt.
Sau khi ôm tạm biệt Vu Mạch, đám người tiễn Hoài Không xuống núi.
Bất quá Hoài Diệp thật lâu cũng chưa muốn trở về.
Cho đến khi xe ngựa của Hoài Không hoàn toàn biến mất trong đêm tối.
Rời Vân Lam sơn, sau khi ra khỏi thành, Thân Lập Nhân hướng về Hoài Không nói:
- Ngươi vậy mà bỏ Hoài Diệp ở lại đây?
Hoài Không cười cười, nói:
- Nên bỏ là vẫn phải bỏ. Nàng trưởng thành, nên tự mình cất cánh bay. Bất quá ngươi cũng không phải giống như vậy sao? Bỏ lại lá cây Nguyệt Quang Thụ cùng sủi cảo khiến ngươi chảy nước miếng kia!?
- Người ta không cho, ta lại không thể dùng bạo lực. Ngươi nói ta phải làm sao?
Thân Lập Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, chợt con mắt sáng lên quay đầu nhìn sang hướng Vân Lam sơn, nói:
- Bất quá chờ ngày ta trở lại, nhất định phải ăn một miếng. Ăn bạch tinh, ăn trăm năm, ta đều đã ăn phát ngán rồi.
Nói xong, lại móc ra một viên bạch tinh ra đưa vào miệng.
Hoàn toàn không có dáng vẻ gì gọi là ngán.
...
Sau khi Hoài Không rời đi, Bất Hủ Tông khôi phục bầu không khí yên tĩnh.
Một nồi Nguyệt Quang sủi cảo, đám người ăn ba bốn bát, sau đó trở về ký túc xá.
Còn Ôn Bình thì đi tới Thập tầng tháp, cố ý đem cơ hội thí luyện còn lại sử dụng.
Sau khi đi vào tháp, người đã đứng ở trên đường tầng năm đi lên tầng sáu. Từ lần trước, hệ thống chỉ là để hắn lưu lại tầng năm, Ôn Bình liền bắt đầu mơ ước về tầng sáu. Tầng năm là Hỏa Long thuật, xác suất lĩnh ngộ được là năm mươi phần trăm. Tầng sáu là sáu mươi phần trăm, không biết pháp thuật gì.
Không thể biết trước.
Lúc cất bước đi vào, cảnh tượng biến đổi, một cái miệng núi lửa.
Dung nham nóng đỏ cách đó không xa bốc lên từng đám bọt, một cái tiếp lấy một cái, tựa hồ không dứt. Trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh, mỗi khi Ôn Bình bước lên một bước, cỗ khí tức này lại trở nên càng đậm. Lúc hai tên Luyện thể thập nhị trọng xuất hiện, triệu hoán hỏa vũ càng làm cho Ôn Bình kinh hãi.
Trong vòng trăm thước xung quanh, vậy mà tất cả đều bị hỏa vũ bao trùm.
Bất quá còn khá tốt, Ôn Bình sau khi mở cửa ra, nháy mắt liền giết chết hai thủ hộ giả.
Đơn giản!
Vô cùng đơn giản!
Chỉ tiếc là Ôn Bình lại không lĩnh ngộ được thuật pháp hỏa vũ thuật này, khi cất bước tiến nhập tầng thứ bảy, thanh âm hệ thống vang lên:
- Kí chủ, ta cho ngươi một cái đề nghị, tốt nhất là lưu lại tầng bảy.
- Vì sao?
- Tầng bảy ban thưởng không phải là pháp thuật mà là linh thể. Chỉ cần ký chủ có thể chiến thắng thủ hộ giả, ký chủ liền có thể thu hoạch được Hỏa Linh Chi thể, khiến cho dị mạch Địa Ngục Hỏa của Kí chủ càng mạnh, thực lực lại tăng thêm một bậc! Trước mắt, đồ vật ở tầng tám không thích hợp với Kí chủ, hơn nữa nếu như lưu lại tầng bảy, có thể tiến hành vượt quan lặp đi lặp lại nhiều lần, khi phát động ban thưởng tiếp có thể khiến cho cảnh giới Hỏa Long chi thể mạnh hơn hôm nay.
- Có thể vượt quan nhiều lần?
Ôn Bình nghe được câu nói này, lập tức vui mừng.
Theo sát cất bước đi vào tầng bảy, vẫn là bên trong một miệng núi lửa như cũ.
Bất quá lần này xuất hiện hai tên Luyện thể thập tam trọng.
Thế nhưng bọn họ chỉ có thể hành tẩu bên trong dung nham, lấy Luyện thể cảnh cứng đối cứng Vô cấu chi thể của hắn, thậm chí là khiến Vô Cấu chi thể của hắn bị thương.
Ghi nhớ lời đề nghị của hệ thống, hắn lập tức mở ra mạch môn.
Ầm!
Sau khi chấn mạch, dung nham bốc lên.
Hỏa diễm chung quanh nhao nhao hướng hắn lại gần, có cảm giác như vạn hỏa quy tông.
Hỏa Long thuật, sử!
Lần này, Ôn Bình không ngừng phóng hỏa long thuật vào hai tên thủ hộ giả.
Từng đầu hỏa long dài ba, bốn mét không ngừng nện bên trong dung nham, phát ra thanh âm phanh phanh không dứt bên tai.
Bởi vì có mạch môn, mạch khí căn bản là liên tục không ngừng, cho nên vốn không cần lo lắng tình huống đan điền cạn kiệt.
Sau nửa nén hương, hai tên thủ hộ giả bị Hỏa Long thuật đánh nát, rơi vào bên trong dung nham.
Cũng chính là thời điểm quyết định thắng bại, Ôn Bình bị khống chế ngồi xếp bằng bên cạnh dung nham, dung nham ở đây giống như là có sinh mệnh, nhao nhao bò tới phía Ôn Bình.