Ôn Bình không có nhiều lời, chỉ hỏi ngược lại một câu: "Điện hạ, ngươi hi vọng người nào thắng?"
Long Dương Vương nghẹn lời.
Hắn nói không ra.
Cuối cùng chỉ nói một câu, từ một trận tranh tài mà nhận xét cả cuộc đời sau này: "Hai người này, từ nay về sau muốn thua cũng khó."
Sau khi Ôn Bình nghe xong, không có trả lời.
Bởi vì Chiến Lật Giả đã đánh tới Vân Liêu, tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vân Liêu. Chiến chùy giơ lên cao, cuốn lấy lấy vô tận thiểm điện hung hăng đánh xuống Vân Liêu, thế như muốn dùng chiến chùy trấn sát Vân Liêu.
Oanh ——
Chiến chùy rơi xuống.
Vân Liêu lại không động.
Phanh ——
Một tiếng vang thật lớn, chiến chùy đập vào đỉnh đầu Vân Liêu, nhưng tiếng vang lên lại là tiếng không gian vỡ vụn.
Dương Nhạc Nhạc biến sắc, sau đó vội vàng nhìn lên bầu trời, cũng ra lệnh cho Chiến Lật Giả: "Hắn ở phía trên, xông lên giết."
Chiến Lật Giả có thời gian duy trì không lâu, cho nên Dương Nhạc Nhạc muốn tốc chiến tốc thắng.
Cho dù đối mặt trưởng lão cũng không nương tay.
Nhưng khi Chiến Lật Giả đánh lên, Vân Liêu trên bầu trời đã hoàn thành ngâm xướng. Ngâm xướng xong, thân thể Chiến Lật Giả dừng bặt, sau đó không gian quanh người bắt đầu vỡ vụn.
Không.
Nói chính xác hơn là.
Chỉ có một mặt không gian vỡ vụn.
Khi nó vỡ vụn, thứ lộ ra cũng không phải là Khúc Cảnh mà tất cả mọi người quen thuộc mà là Tinh Hải vô biên vô tận.
Bá ——
Sứt hút mạnh mẽ kéo Chiến Lật Giả vào trong đó trong khoảnh khắc, biến mất trong Tinh Hải.
Lúc này, Vân Liêu mới mở miệng nói: "Cấm kỵ ma pháp tứ giai hệ Không Gian —— Tinh Hà Phóng Trục. Nhạc Nhạc, nếu như ma pháp áp đáy hòm của ngươi không phải triệu hoán, vậy ta thua. Đáng tiếc, ma pháp áp đáy hòm của ngươi lại là ma pháp hệ Lôi, vừa khéo là triệu hoán."
Nói xong, Vân Liêu ngự kiếm chậm rãi rơi xuống.
Lời nói mới rồi không phải an ủi Dương Nhạc Nhạc.
Đó chính là sự thật.
Bởi vì trước mắt Tinh Hà Phóng Trục chỉ có thể trục xuất một sinh vật đơn nhất, đồng thời thực lực chỉ cao hơn mình một cảnh giới nhỏ.
Nếu như cấm kỵ ma pháp của Dương Nhạc Nhạc vẫn là lôi điện, vậy ma pháp cấm kỵ của hắn hoàn toàn không có một chút tác dụng.
Chỉ có thể nói.
Tất cả đều là trùng hợp như vậy.
"Vân trưởng lão, ta thua." Dương Nhạc Nhạc khẽ thở dài một cái, bất đắc dĩ cười một tiếng, trực tiếp nhận thua, nhưng mà trên mặt lại không vẻ mất mát.
Bởi vì cuộc sống tương lai còn dài mà.
Hôm nay bại bởi Vân trưởng lão, không tính là cái gì.
Vân Liêu cười gật gật đầu, nói: "Vậy chúng ta ra ngoài đi, sau khi trở về tiếp tục tiềm tu, tranh thủ trước khi đi quốc đô U Quốc thì thực lực có thể tăng lên."
"Ừm."
Dương Nhạc Nhạc gật đầu.
Sau đó hai người đi ra khỏi Huyền Vũ Giới.
Bên ngoài Huyền Vũ Giới, tất cả người xem lặng ngắt như tờ, rơi vào trầm mặc hồi lâu.
Bởi vì tất cả xảy ra quá nhanh
Bọn họ hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
Kết thúc như vậy?
Dương Nhạc Nhạc triệu hồi ra Chiến Lật Giả mạnh mẽ, vung chùy một cái thì bị giải quyết?
Quá qua loa?
Cuối cùng Vân Liêu sử dụng ma pháp hệ không gian gì.
Vậy mà trực tiếp trục xuất Chiến Lật Giả sánh ngang cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh.
Không nói đạo lý!
Hoàn toàn không nói đạo lý!
Cứ như vậy, sau một hồi lâu trầm mặc, mọi người mới hậu tri hậu giác bạo phát ra tiếng reo hò như sấm sét.
Bọn họ không hiểu, cũng không có nghĩa là bọn họ không hưng phấn.
"Vân Liêu!"
"Vân Liêu!"
"Dương Nhạc Nhạc!"
"Dương Nhạc Nhạc!"
Tiếng hoan hô, tiếng hò hét nối gót nhau, như là kinh đào hải lãng.
Đi từ trong Huyền Vũ Giới ra, Vân Liêu chỉ phất phất tay, sau đó đi xuống dưới đài. Mà Dương Nhạc Nhạc thì tiếp tục đứng trên đài, phất tay với tất cả mọi người reo hò. Bên thắng rút lui, kẻ bại lại vui vẻ hưởng thụ tất cả mọi người reo hò.
Cảnh tượng này khiến cho vô số người buồn cười.
Long Dương Vương thấy thế thì không khỏi cảm thán một tiếng: "Ôn tông chủ, đệ tử quý tông thật thú vị."
Đối với chuyện này, Ôn Bình chỉ có thể cười cười, không lời nào để nói.
Trong đầu hồi tưởng lại cấm kỵ ma pháp hệ Không Gian Vân Liêu vừa thi triển.
Không hổ là cấm kỵ ma pháp hệ Không Gian.
Bá đạo.
Cưỡng chế trục xuất.
Không nói đạo lý.
Ma pháp hệ không gian ưu ái Vân Liêu như thế, xem ra sau này Vân Liêu không chỉ là một Ma Pháp Sư toàn hệ mạnh mẽ mà còn là một Ma Pháp Sư hệ không gian mạnh mẽ.
Ngay lúc Ôn Bình hồi tưởng lại, sau đó được trưởng lão Bất Hủ Tông cho phép, người của Vân gia bạo phát ra tiếng hò hét hưng phấn, đồng thời nhao nhao nhào về phía Vân Liêu đang đi xuống quảng trường.
Đương nhiên Vân phụ Vân Mẫu cũng không ngoại lệ.
Vân Liêu nhìn thấy cha mẹ của mình và tộc nhân đều đi tới thì rốt cuộc vẻ bình thản trên mặt cũng thay đổi.
Vui vẻ.
Hạnh phúc.
Còn có kinh hỉ!
"Phụ thân, mẫu thân..."
Vân Liêu ánh mắt thấp thỏm, chạy tới trước mặt Vân phụ Vân Mẫu.
"Sao hai người lại tới đây!" Vân Liêu hoàn toàn không ngờ được phụ mẫu lại ở Thiên Dương Thành.
Từ sau khi gia nhập Bất Hủ Tông, hắn cũng không có hứng thú gì với mấy thanh danh không thiết thực, mỗi ngày chỉ muốn tu hành và quản lý tông môn.
Nhưng cho dù có không quan tâm người ngoài reo hò nhưng trong lòng Vân Liêu vẫn là khát vọng để phụ mẫu kiêu ngạo vì mình.
"Đứa nhỏ, ngươi là kiêu ngạo của toàn bộ Vân gia!" Vân phụ đỏ vành mắt mở miệng, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.
Giờ khắc này, vô số người cũng hoan hô.
Nhao nhao kêu tên Vân Liêu.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy người của Vân gia mới có một người bước vào Thông Huyền Cảnh, bọn họ càng thêm khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hóa ra bối cảnh của Vân trưởng lão cũng không mạnh.
Hắn đến từ gia tộc bình thường.
Hơn nữa còn là từ gia tộc kém nhất Triều Thiên Hạp.
Vừa nghĩ tới đó, vô số người cảm thấy —— dốc lòng!
Người Vân gia cảm nhận được giờ khắc này, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Không ít dòng chính của Vân gia không muốn khắc khổ tu luyện, giờ phút này lại muốn tu hành.
Tu hành!