Chương 1675: Lại được thi thể phong vương (2)
"Người nhiều thì ngon lắm sao? Vẫn phải chết."
"Long Trạch Vực vạn tuế, Đại Vực Chủ vạn tuế!"
"Long Trạch Vực vạn tuế, Đại Vực Chủ vạn tuế!"
"Long Trạch Vực vạn tuế, Đại Vực Chủ vạn tuế! Bất Hủ Tông vô địch!"
"Long Trạch Vực vạn tuế, Đại Vực Chủ vạn tuế! Bất Hủ Tông vô địch!"
Tất cả mọi người hoan hô, chờ đợi hoàn toàn thắng lợi đến. Lúc này, mạch trận hộ thành cũng tán đi, nhưng hưng phấn trong lòng mọi người thì không tán đi được.
Cho đến người bịt mặt cuối cùng chết thảm dưới vuốt Mộc Long, trong khoảnh khắc tiếng hoan hô của mọi người đạt đến cao trào, tiếng hò hét vang trời chấn đất.
Giống như thắng lợi không chỉ thuộc về Mộc Long.
Mà còn thuộc về bọn họ.
Giản Phá cũng ôm quyền gửi lời cảm ơn, trên mặt lại không có vẻ khẩn trương trước đó: "Long huynh, đa tạ! Thuận tiện thay ta nói với Ôn tông chủ, Vực Chủ Phủ Long Trạch Vực chính là bằng hữu vĩnh viễn của quý tông. Chỉ cần ở Long Trạch Vực, Bất Hủ Tông có cần gì thì đều có thể tìm ta!"
Nhưng ngay lúc này, một đạo kinh hồng phóng lên tận trời.
Trong chớp mắt đã đến trước mặt Mộc Long, cũng đúng vào lúc này, tiếng năm cái mạch môn màu lam cùng chấn động và một cái cự thủ to lớn và dữ tợn đồng thời xuất hiện từ trong một cái vòng xoáy.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người bất ngờ.
Oanh ——
Một quyền này đánh thẳng vào thân rồng Mộc Long, đánh cho Mộc Long từ trên biển mây rớt xuống dưới.
"Bản vương không rõ các ngươi đang hưng phấn cái gì?" Nói xong, Liệp Nghiêu hiện ra trước mắt của tất cả mọi người.
"Phong vương!"
"Là phong vương!"
"Kết mạch trận!"
"Mau kết mạch trận!"
Trong thành, sắc mặt thành dân trắng bệch, sau đó vội vàng kinh hoảng kêu gào mở mạch môn ra phòng ngự.
Cường giả Thiên Vô Cấm khác của Long Trạch Vực cũng kinh hoảng lui về sau, cho dù là phó Vực Chủ Long Trạch Vực cũng là như thế.
"Chân Long của Bất Hủ Tông, vậy mà không đỡ được một đòn!" Phó Vực Chủ Long Trạch Vực rơi vào trong hố sâu tuyệt vọng.
Thấy Mộc Long đại hiển thần uy.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Mộc Long ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Tương phản này là trí mạng.
Ngay lúc đó, bị một quyền của Liệp Nghiêu đánh rơi vào trong bụi bặm, Mộc Long run run đá vụn trên người, chậm rãi nhìn lên trên.
"Long huynh, bây giờ nên làm gì?" Giản Phá xuyên qua lớp bụi dày, nhìn lên bầu trời.
Quả nhiên.
Bọn họ phái ra cường giả phong vương!
Mộc Long nói: "Còn có thể làm sao, xem kịch chứ sao. Có ta, phong vương nho nhỏ hoàn toàn không đả thương được ngươi."
"Cái này. . ."
Lúc này Giản Phá mới chú ý tới Mộc Long bị một chiêu mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm đánh trúng nhưng lại lông tóc không thương, thậm chí vảy rồng cũng không có một vết trầy.
Chân Long của Bất Hủ Tông này mạnh đến mức không còn gì để nói!
Hắn dám xác định.
Không phải Long tộc mạnh như vậy.
Mà là Long tộc của Bất Hủ Tông mới mạnh như vậy.
Nếu như lúc trước thân rồng của Long tộc đều mạnh như vậy thì sao nhân tộc có thể có thể đuổi tận giết tuyệt bọn chúng?
Sau một khắc, Liệp Nghiêu thở dài nói.
"A, vậy mà không chết. Đáng tiếc, đáng tiếc. Chân Long như ngươi, vẫn lạc như vậy thật sự là cực kỳ đáng tiếc."
Nói xong, ngũ mạch lại chấn.
Phanh ——
Cũng trong lúc ngũ mạch lại chấn, trên bầu trời, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, Liệp Nghiêu vừa kịp phản ứng lại thì vô số thất diệp thanh liên đã từ trong bạch quang ép qua.
Mỗi một đóa thất diệp thanh liên xoay tròn, trong đó đều có một ngọn lửa màu tím đen đang nhún nhảy. Khi nó theo thất diệp thanh liên đi vào trước mặt Liệp Nghiêu, lập tức bộc phát ra gợn sóng màu tím đen xung kích, xóa bỏ một bộ phận mạch thuật, linh khí trong trời đất xung quanh.
Linh khí bị xóa đi không sao, nhưng mạch khí bị xóa đi thì là trí mạng!
"Lại có giúp đỡ!" Liệp Nghiêu thấy thế, muốn phóng thích mạch thuật đánh trả nhưng khi ngũ mạch cùng chấn động thì lại giật mình tại chỗ.
Bá ——
Oanh ——
Vô số thất diệp thanh liên lướt qua bên cạnh, cuốn lấy Liệp Nghiêu, bay thẳng lên trời.
Mấy hơi sau, tiếng mạch môn rung động vang lên lần nữa. Trong vô số thất diệp thanh liên, một quả cầu nước cực lớn xoay tròn, nhanh chóng bành trướng, mấy hơi sau thì nổ ầm lên, chấn động đến toàn bộ thiên địa đều rung động ầm ầm, xóa tan biển mây trong phạm vi trăm dặm.
"Linh thể chỉ bị thương hai thành." Ôn Bình không khỏi cảm thán một câu, xếp hạng trên Thiên Bảng cao, thực lực tổng hợp cũng cao rất nhiều.
Nói xong, Ôn Bình tái xuất một kiếm.
Thanh Liên Loạn Vũ!
Cũng theo vô số thất diệp thanh liên mà động, bay thẳng lên mây, đánh thẳng tới Liệp Nghiêu, đồng thời đụng vào bảy quả cầu nước như núi lớn mà Liệp Nghiêu ngưng tụ sau khi mạch môn chấn động.
Oanh ——
Bảy quả cầu nước bị phá trong nháy mắt.
Oanh ——
Ngàn vạn thanh liên nổ tung lần nữa, ngọn lửa màu tím đen trong thanh liên cũng tạo nên gợn sóng xung kích, xóa đi mạch khí trong phiến thiên địa này.
Liệp Nghiêu vừa định ngũ mạch cùng chấn động, tiếp tục công kích Ôn Bình nhưng mạch môn rung động xong, kết quả lại không có gì.
"Lại tới!"
Trong lúc tức giận, Thanh Liên Loạn Vũ của Ôn Bình lại tới.
Đã mất đi mạch khí và mạch thuật, ý nghĩ đầu tiên trong Liệp Nghiêu chính là lui. Bởi vì vừa rồi ăn một kiếm của Ôn Bình, bị thương quá lớn.
Nhưng so tốc độ với thất diệp thanh liên, Liệp Nghiêu thua.
Bá ——
Vô số thanh liên lướt qua quanh người, không ngừng tạo thành thương tích cho linh thể hắn đồng thời còn kéo hắn bay về phía chân trời.
Giờ khắc này, linh thể Liệp Nghiêu đã bị thương đến ba thành!
Lại thêm hai thành trước đó là năm thành.
Không đợi Liệp Nghiêu nghĩ ra biện pháp giải quyết như thế nào, một kiếm qua đi, Ôn Bình đã khởi động truyền tống trận.
Oanh ——
Oanh ——
Bạch quang ầm vang rơi xuống lần hai.
Lần lượt mang Liệp Nghiêu và Ôn Bình về Bất Hủ Tông.
Nhưng mà sau khi đem Liệp Nghiêu về Bất Hủ Tông, Ôn Bình không có ý định tiếp tục xuất thủ, bởi vì hắn đã có nhận thức mới về thực lực của mình.
Nếu đã có nhận biết, vậy cũng không cần phải tiếp tục hao phí tinh thần lực và lực lượng linh thể của mình, tránh khỏi lát nữa còn phải hấp thu mộc khí khôi phục.