Chương 1293: Đông Lĩnh chi chiến (Hạ)
Sự thật này khiến cho bọn họ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
"Hai mươi chín vị Thiên Vô Cấm, toàn bộ ngã xuống!"
"Đây chính là thực lực của đệ nhất trung cảnh U Quốc sao?"
"Trước đó ta đã đánh giá cao thực lực Tổng Tướng, nhưng mà không ngờ ta vẫn là ếch ngồi đáy giếng."
Rất nhiều Thiên Vô Cấm liên tục cảm khái.
Một người trong đó vội mở miệng nói: "Tổng Tướng đại nhân, ngài nghỉ ngơi đi, nên nghe hát thì nghe, nên uống rượu thì uống, chuyện tiếp theo giao cho chúng ta."
Dứt lời, hắn dẫn đầu, lao xuống đại quân Kỳ bộ.
Kỳ bộ không có Thiên Vô Cấm.
Vậy còn không phải là hắn muốn làm gì thì làm!
Hai mươi lăm người còn lại thấy thế thì cũng hưng phấn đáp xuống, giống như sao băng rơi vào trong đại quân Kỳ bộ.
Nơi mạch thuật Thiên cấp đánh xuống, không có một ngọn cỏ.
Cho dù là Trấn Nhạc Cảnh, Địa Vô Cấm, thậm chí là nửa bước Thiên Vô Cấm đều như nhau, bị mạch thuật Thiên cấp trùng kích vào, không sống nổi một hơi.
Thấy thế, trong khoảnh khắc, khí thế Thần U Quân U Quốc như hồng, gầm thét như mãnh thú nhào về phía đại quân Kỳ bộ, trong đầu hoàn toàn không có hai chữ lui lại.
Chỉ còn lại một chữ.
Giết!
Đại quân Kỳ bộ thấy thế thì chỉ có thể vừa đánh vừa lui, bởi vì đã không còn Thiên Vô Cấm, đối mặt Thần U Quân càng đánh càng hăng, nếu tiếp tục đánh nửa thì thương vong sẽ càng ngày càng lớn.
"Kết mạch trận, vừa đánh vừa lui!"
"Lui!"
"Đừng hốt hoảng!"
Trong vô số tiếng hò hét, đại quân Kỳ bộ tung hoành trăm dặm bắt đầu vừa đánh vừa lui, nhưng bởi vì Thần U Quân U Quốc đuổi theo không bỏ, cho nên tốn ròng rã năm canh giờ, cho đến hừng đông mới toàn bộ rời khỏi Đông Lĩnh.
Lúc đến, một khắc đồng hồ.
Lui thì năm canh giờ.
Sau khi nhận được chiến báo, Ti Hải Hiền đã về tới hậu phương hạ lệnh —— đuổi theo khỏi Đông Lĩnh ngàn dặm!
Giờ phút này, sa trường, Thiên Lưu Giang, dãy núi Linh Phong đều ở thế yếu, dù Thiên Lưu Giang có Hà Hữu Uyên trấn giữ thì cũng chỉ có thể giữ được thế cân bằng.
Nhận được mệnh lệnh này, hai mươi sáu người quá đỗi vui mừng, như là chó điên, tiếp tục đuổi theo, bởi vì bọn họ biết, trận chiến này sẽ lọt vào sử sách.
Bọn họ cũng sẽ lưu danh sử sách!
Chiến trường Đông Lĩnh, bọn họ sáng tạo ra kỳ tích!
Cứ như vậy, mấy ngàn vạn Thần U Quân đuổi theo không bỏ, ven đường để lại vô số thi thể thành viên Kỳ bộ, máu tươi chảy thành sông nhỏ bên ngoài Đông Lĩnh, mùi máu tanh bay thẳng lên mây.
Thấy chiến trường dưới mặt đất đã bại, cường giả thượng cảnh Kỳ bộ đang kịch chiến với Trấn Đông Vương trên bầu trời cũng muốn rút lui.
Chỉ là hắn không rõ, sao lại rút lui nhanh như vậy?
Là tên khốn nào ra lệnh!
"Trấn Đông Vương, ngày khác chúng ta tái chiến!" Dứt lời, cường giả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh Kỳ bộ đánh ra một đạo mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm, sau đó trốn ra khỏi Đông Lĩnh.
Trấn Đông Vương hóa giải mạch thuật của đối phương xong, không có lập tức truy kích mà nhìn đại quân đã đuổi theo ra khỏi Đông Lĩnh.
Trên mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức đuổi theo.
Tẫn Tri Lâu.
"Khó trách Ti Hải Hiền trưởng lão có thể xếp hạng thứ bốn mươi chín trên Thiên Bảng, thậm chí còn trên một vị cường giả thượng cảnh! Một chiêu thuấn sát hai mươi chín vị Thiên Vô Cấm, cho dù là U Quốc hay là Già Thiên Lâu, ngoại trừ ngài và Mộc Long trưởng lão, hẳn là không có người thứ ba có thể thắng hắn ở trung cảnh."
Trần Hiết nhớ lại hình ảnh Ti Hải Hiền một chiêu miểu sát hai mươi chín vị cường giả Thiên Vô Cấm, không khỏi cảm khái.
Quá mạnh.
Mạnh đến không hợp thói thường!
Ôn Bình lên tiếng trả lời: "Không, chỉ có ta có thể thắng hắn."
"A, không phải Mộc Long trưởng lão có được Yêu Tiên chi khu sao? Mới vừa vào trung cảnh, Yêu Hoàng của Liệt Không nhất tộc cũng không làm gì được hắn, bây giờ ngay cả Vụ Kỳ Vương cũng không phải là đối thủ, vậy mà lại đánh không lại Ti Hải Hiền trưởng lão!"
Trần Hiết rất kinh ngạc.
Lúc trước hắn cảm thấy chính là Mộc Long trưởng lão không có lên Thiên Bảng, nếu không tuyệt đối có thể xếp cao hơn tất cả Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh.
Cái gì Hà Hữu Uyên.
Tư Mã Thiên Tuyền.
Có lẽ đều phải dạt qua một bên!
Ôn Bình thấy Trần Hiết hiểu lầm ý mình thì cười giải thích: "Ngươi nghĩ nhiều, Mộc Long đã vào thượng cảnh."
Trần Hiết nghẹn lời.
Thì ra là thế!
Bởi.
Sao Mộc Long trưởng lão lại đánh không lại Ti Hải Hiền?
Cho dù đánh không lại thì cũng phải là Đao Ma trưởng lão đánh không lại.
Ôn Bình nói tiếp: "Nhớ viết lên Bất Hủ Nhật báo ngày mai, nhưng không phải là tiêu đề, độ dài văn chương cũng đừng dài quá, tránh cho quốc chủ U Quốc hoài nghi Ti Hải Hiền."
"Vâng, tông chủ!"
Trần Hiết gật đầu.
Ôn Bình lại nói: "Còn nữa, nhớ giúp Già Thiên Lâu một tay. Ti Hải Hiền liên sát ba mươi vị cường giả Thiên Vô Cấm Kỳ bộ, càng nhiều người biết càng tốt, đồng thời, kẻ địch muốn giết hắn cũng càng nhiều càng tốt."
"A, tông chủ, như vậy có phải quá độc ác với Ti Hải Hiền trưởng lão hay không, nếu bị cường giả cấp bộ Già Thiên Lâu để mắt tới..."
"Để mắt tới thì để mắt tới đi, hắn đánh không lại, Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh cũng không cần hắn đối phó. Đối với hắn, chiến trường Bi Trạch Vực nguy hiểm cỡ nào thì cơ hội lập công sẽ lớn cỡ đó."
"Thuộc hạ đã rõ!"
Trần Hiết gật đầu.
Tiếp theo là truy kích chiến, Ôn Bình cũng không xem tiếp, bởi vì thế cục thiên về một bên.
Để lại một câu nói khiến cho Trần Hiết nghĩ mãi mà vẫn không rõ, sau đó rời khỏi Tẫn Tri Lâu: "Không cần biết kẻ địch của hắn là ai, Ti Hải Hiền có thể gánh lấy rất nhiều đòn công kích, nhưng kẻ địch của hắn chỉ có thể đỡ một đòn."
...
Bên ngoài Đông Lĩnh.
Thần U Quân U Quốc vẫn tiếp tục truy kích, bọn họ thích nhất là thế cục thiên về một bên như thế này.
Quân công.
Chiến lợi phẩm.
Khoái ý khi giết ‘hắc cẩu’.
Bọn chúng đều tới rất nhanh, lại nhẹ nhõm.