Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1843 - Chương 1695 - Đông Lĩnh Chi Chiến (Hạ) (3)

Chương 1695 - Đông Lĩnh chi chiến (Hạ) (3)
Chương 1695 - Đông Lĩnh chi chiến (Hạ) (3)

Chương 1295: Đông Lĩnh chi chiến (Hạ) (3)

"Không nghĩ tới ngươi cũng dám đến!" Khóe miệng Dạ Vô Kiêu nở một nụ cười âm lãnh, khiến cho người ta nhìn thấy thì không rét mà run.

Sau một khắc.

Hắn bóp nát đầu lâu trong tay.

Phanh ——

Sau khi bóp nát, ném ra như ném rác.

Ti Hải Hiền thấy cảnh này thì trong lòng dao động không nhỏ, dù sao cũng là hắn hạ lệnh truy kích.

"Bản tọa tên là Dạ Vô Kiêu, xếp hạng thứ năm mươi trên Thiên Bảng, đặc biệt đến lĩnh giáo một chút phong thái của hạng thứ bốn mươi chín." Nói xong, mạch môn Dạ Vô Kiêu đồng thời chấn động, hóa thành bóng đen nhanh chóng bay tới chỗ Ti Hải Hiền.

Tốc độ nhanh chóng, khoảng cách vạn trượng những đến trong nháy mắt, hoàn toàn không cho Ti Hải Hiền có cơ hội phản ứng.

Oanh ——

Vừa đối mặt, Ti Hải Hiền đã bị đụng bay, nện vào hộ thuẫn do mạch trận của đại quân Thần U Quân ngưng kết thành.

Tình huống này khiến cho nhiều Thiên Vô Cấm và vô số Thần U Quân vô cùng lo lắng, khoái ý trước đó đã không còn sót lại chút gì.

"Vừa đánh vừa lui!"

"Lui!"

"Mau lui lại!"

Một khi Ti Hải Hiền bại, vậy nghênh đón bọn họ chính là tai hoạ ngập đầu.

Mặc dù tin tức đã được phát ra nhưng cường giả phong vương đến trợ giúp cũng phải mấy canh giờ mới tới!

Sau một khắc.

Dạ Vô Kiêu hóa thành bóng đen, đánh tới Ti Hải Hiền lần nữa: "Thứ bốn mươi chín, chỉ có như vậy sao!"

Phanh ——

Ti Hải Hiền ngũ mạch cùng chấn động, dùng mạch thuật phòng ngự Thiên cấp, ngưng tụ ra một cái hỏa độn bảo vệ quanh mình.

Vừa rồi một kích của Dạ Vô Kiêu khiến cho linh thể của hắn bị thương không nhỏ, cho nên bây giờ hắn hoàn toàn không dám sốt ruột phản kích.

Oanh ——

Oanh ——

Hỏa độn bị Dạ Vô Kiêu không ngừng va chạm, mặc dù không có lập tức vỡ vụn nhưng lại không ngừng bức cho Ti Hải Hiền lui về sau. Một lần va chạm thì khiến cho Ti Hải Hiền lui trăm trượng!

"Y như một con rùa đen." Dạ Vô Kiêu lạnh lùng chế giễu một tiếng, nhưng mà trong lòng âm thầm kinh ngạc.

Mình lại không phá được mạch thuật phòng ngự của Thiên Vô Cấm Trung Cảnh!

Vừa nghĩ tới đó, ngũ mạch của Dạ Vô Kiêu lại cùng chấn động lần nữa, mà sau lưng hắn thì hiện ra hàng ngàn hàng vạn hắc khí. Hắc khí ngưng tụ thành cầu, giống như cuồng phong bạo vũ đập xuống Ti Hải Hiền.

"Tránh nữa đi! Người tránh nữa đi!" Hắn cũng không tin, mạch thuật Thiên cấp trung phẩm cảnh giới viên mãn của mình không phá được cái phòng ngự này.

Oanh ——

Oanh ——

Hắc cầu không ngừng oanh kích, Ti Hải Hiền bị nên từ từ không trung xuống hố, trăm hơi thở sau, hỏa độn vỡ vụn. Trong kinh hoảng, Ti Hải Hiền vội vàng ngũ mạch cùng chấn động, gọi ra Hỏa Phượng đánh trả.

Hỏa Phượng cuốn theo hỏa diễm, một tiếng phượng gáy cao vút, đột ngột từ mặt đất bay lên, bao phủ thôn phệ từng khỏa hắc cầu, sau đó nhào tới Dạ Vô Kiêu trong bầu trời đêm. Thấy thế, Dạ Vô Kiêu lui về sau, trong quá trình lui lại còn không ngừng gọi hắc cầu ra oanh kích Hỏa Phượng.

Cho đến trăm hơi thở sau, Dạ Vô Kiêu mới đánh tan Hỏa Phượng, đồng thời bản thân mình tiêu hao cũng không nhỏ.

"Quả nhiên rất mạnh, nhưng mà cũng chỉ như vậy." Dạ Vô Kiêu chắc chắn Ti Hải Hiền không có hậu chiêu, lúc này ngũ mạch lại chấn, lại gọi ra vô số hắc cầu đập tới Ti Hải Hiền.

Trong nửa canh giờ giao phong toàn thân, Dạ Vô Kiêu càng chắc chắn Ti Hải Hiền không có hậu chiêu.

Kết quả là Dạ Vô Kiêu bật hết hỏa lực, toàn lực công kích Ti Hải Hiền, không lưu thủ chút nào!

Ti Hải Hiền chỉ có thể vừa đánh vừa lui, đồng thời đưa Dạ Vô Kiêu điên cuồng vào trong biển lửa của mình. Giống như mấy người trước đó, Dạ Vô Kiêu cũng không thèm để ý tới ngọn lửa, hỏa tuyến không gây ra được chút tổn thương nào.

Thấy vậy, Ti Hải Hiền cũng bắt đầu liều mạng, mạch môn không ngừng rung động, gọi ra Hỏa Phượng đánh trả. Mặc dù mỗi lần Hỏa Phượng đều sẽ bị đánh tan nhưng trong lòng Ti Hải Hiền vẫn có niềm tin.

Xếp hạng trên Thiên Bảng, hắn cao hơn Dạ Vô Kiêu.

Vậy thì hắn không thể thua!

Đồng thời, trong đầu Ti Hải Hiền còn có một câu.

Trần Hiết nói cho hắn biết, tông chủ chính miệng nói: "Ti Hải Hiền có thể gánh rất nhiều đòn công kích, nhưng kẻ địch của hắn chỉ có thể gánh một đòn."

Dạ Vô Kiêu thấy Ti Hải Hiền bắt đầu điên cuồng phóng thích mạch thuật Thiên cấp, không để ý lực lượng linh thể tiêu hao chút nào, trong lòng lập tức thở dài một hơi, không khỏi trào phúng một tiếng: "Muốn liều mạng với bản tọa? Ngươi còn chưa đủ tư cách!"

Liều mạng, đó là phương thức chiến đấu chỉ sử dụng dưới tình huống bất đắc dĩ, cũng có nghĩa là trận chiến này sắp đi đến hồi kết.

Dạ Vô Kiêu cũng lập tức phóng thích mạch thuật Thiên cấp đánh trả không ngừng, liên tiếp đánh tan đòn tiến công của Ti Hải Hiền. Hắn không nóng nảy, bởi vì lực lượng linh thể của Ti Hải Hiền sắp hao hết.

Một khi lực lượng linh thể hao hết, đừng nói mạch thuật Thiên cấp, chỉ sợ ngay cả mạch thuật Địa cấp cũng không thể khống chế.

Giữa không trung, rất nhiều Thần Tướng Thiên Vô Cấm đang hiệp trợ đại quân Thần U Quân vừa đánh vừa lui thấy thế thì lòng nóng như lửa đốt.

"Chúng ta hợp lực đi hỗ trợ?"

"Giúp thế nào, đây chính là đại chiến cấp phong vương. Nếu ngươi ta bị mạch thuật của Dạ Vô Kiêu đánh trúng, tuyệt đối hài cốt không còn!"

"Nhưng mà nếu như không giúp, nếu như Tổng Tướng chiến bại, chúng ta cũng không còn sống lâu nữa. Vậy còn không bằng liều mạng!"

Đám người lo lắng bàn tán nhưng không ai có thể quyết định, cho dù có chọn như thế nào thì cũng là chết.

Cảm giác vô lực, tuyệt vọng xuất hiện.

Cũng đúng vào lúc này, Ti Hải Hiền bị một chiêu mạch thuật Thiên cấp trung phẩm của Dạ Vô Kiêu đánh bay, nhưng không có rơi xuống đất mà là đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Dạ Vô Kiêu.

Một tiếng phượng gáy, Hỏa Phượng xuất hiện kèm theo biển lửa, đột nhiên tập kích từ sau lưng Dạ Vô Kiêu.

"Chơi trò vặt giương đông kích tây này, ngươi còn non lắm. Sơ hở trăm chỗ!" Khóe miệng Dạ Vô Kiêu nở một nụ cười lạnh, sau đó mạch môn cùng chấn động, một đám hắc thủy hóa thành mặt kính to lớn bảo hộ ở trước người Dạ Vô Kiêu.

Bình Luận (0)
Comment