Đối với ban thưởng mà U Quốc cho, mặc dù Vân Liêu không có hứng thú gì nhưng đối với giải thi đấu Thất Vực Đăng Thiên Bảng thì hắn lại thích.
Không vì cái gì khác.
Bởi vì có thể phát dương ma pháp.
Cũng bởi vì có thể tăng uy danh Bất Hủ Tông.
Thân là trưởng lão, đây là chuyện hắn quan tâm nhất, còn cái gì mà đoạt giải quán quân hay là không đoạt giải quán quân, hắn không quan tâm.
Long Dương Vương lại tiếp tục hỏi một vài vấn đề, hơn nữa không biết vô tình hay cố ý, muốn rút ngắn quan hệ với Vân Liêu, thậm chí còn muốn giới thiệu tiểu tôn nữ mình cho hắn, rất nhiệt tình.
Đối với kiểu nhiệt tình này, Vân Liêu liên tục cự tuyệt, cuối cùng đưa Long Dương Vương đến Thính Vũ Các, sau đó tranh thủ chạy.
Khi Long Dương Vương lên Thính Vũ Các, nhìn thấy Ôn Bình đợi ở bên ngoài Thính Vũ Các, nhanh chóng vọt tới.
"Ôn tông chủ, mấy ngày không gặp, khí tức trở nên càng hùng hậu hơn, càng ngày càng mạnh."
Ôn Bình lạnh nhạt cười một tiếng, mời đối phương đến một lầu các trên Thính Vũ Các, rót hai chén trà dùng linh thủy pha. Chuẩn bị uống chút trà, tâm sự, thuận tiện trò chuyện chuyện của thế giới này.
Nhưng vừa rót trà, Long Dương Vương đã móc từ tàng giới ra nửa cái thẻ ngọc màu vàng cam, trên đó toàn là chữ viết. Ôn Bình chỉ liếc qua thì đã có thể cảm nhận sự bất phàm của nó.
"Ôn tông chủ, đây là một bản mạch thuật ngẫu nhiên lấy được trong Nguyên U Giới, mặc dù là không trọn vẹn nhưng chỉ dựa vào bộ phận không trọn vẹn này thì đã không kém hơn đa số mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm. Cho nên bản vương hoài nghi, có thể nó là trên Thiên cấp. Bản vương thấy vừa khéo Ôn tông chủ cũng luyện kiếm, lại thêm bản vương cũng không tu luyện được, cho nên cố ý đem đến."
Nói xong, Long Dương Vương đã đẩy nó lên trước mặt Ôn Bình, cũng không nói thêm về nội dung của nó.
Nhưng chính vì không nói nhiều, dựa vào mấy chữ trên Thiên cấp này thì còn mạnh hơn nói thao thao bất tuyệt ngàn chữ.
"Không phải đã nói trước rồi sao..."
Ôn Bình nói được nửa câu thì Long Dương Vương đã vội đổi chủ đề.
Long Dương Vương vội nói: "Ôn tông chủ, đây không phải lễ vật, không phải lễ vật, chỉ là quà nhỏ giữa bằng hữu với nhau thôi. Ngươi nhìn, ta vừa uống một ly trà của ngươi, không tặng lễ lại không được sao? Không tặng lại chút lễ vật, nếu chuyện này lộ ra, mặt mũi bản vương biết để vào đâu?"
"Một chén trà, một bản mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm? Được, vậy ngươi uống thêm vài chén nữa." Ôn Bình bó tay rồi, dứt khoát rót cho Long Dương Vương hai chén trà.
Đổi cách giải thích khác thì không phải là tặng quà nữa sao?
"Trà ngon!"
Long Dương Vương vội uống hai chén.
Sao đó lại lấy hai món đồ từ trong tàng giới ra.
Ôn Bình còn chưa thấy rõ đó là gì thì đã lập tức mở miệng ngăn cản: "Ngươi còn lấy ra nữa ta sẽ đưa ngươi về."
"Đừng đừng đừng, Ôn tông chủ, cái này thật sự không phải lễ vật. Chỉ là một chút đồ do bản vương sưu tầm thôi, lần này mang đến là để cho Ôn tông chủ giám thưởng, tuyệt đối không phải lễ vật!" Nói xong, Long Dương Vương lấy đồ trong tàng giới ra.
Món thứ nhất, một thanh kiếm.
Không phải là tác phẩm tinh diệu của Tuyền Qua Thần Tượng gì, chỉ là một thanh trường kiếm giống như được móc ra từ một khối tinh thạch xanh trắng hoàn mỹ tuyệt luân.
Ngàn năm.
Ít nhất cũng là Thiên Niên Lam Bạch Băng.
Hơn nữa tuyệt đối không chỉ một ngàn năm.
Bởi vì Thiên Niên Lam Bạch Băng cũng không thể thuần túy như vậy, mặt ngoài chắc chắn sẽ có chút đen.
Món thứ hai thì là một viên Lam Bạch Băng lớn chừng quả đấm.
So với thanh kiếm vừa rồi, viên Lam Bạch Băng này có màu sắc càng đặc biệt hơn, mặt ngoài là màu trắng, bên trong là màu xanh da trời, trong đó còn có một cái chấm tròn màu xanh đậm hình dạng quái dị.
"Ôn tông chủ, Lam Bạch Băng là thiên tài địa bảo cứng rắn nhất trên thế giới này, không nói hi hữu, càng lớn, số năm càng lâu thì Lam Bạch Băng sẽ càng hiếm có. Thanh kiếm này mặc dù không sánh kịp Tuyền Qua Sát Khí của Tử Khí Các về độ đặc biệt nhưng thắng ở trình độ cứng cáp của nó không gì sánh kịp, lực lượng trên Thiên Vô Cấm đều không thể rung chuyển."
"Ngươi xác định là để cho ta giám thưởng ?"
Ôn Bình không tin giám thưởng gì gì đó sẽ là thật.
Nhưng mà Long Dương Vương lại rất kiên trì: "Đúng đúng đúng. Đương nhiên là vậy. Còn có một viên băng phách Lam Bạch Băng này, số năm đã đạt đến hơn ba ngàn năm, có nó bên người thì có thể khiến cho tốc độ tu luyện tăng lên mấy lần!"
Giải thích sơ một phen, Long Dương Vương hỏi: "Ôn tông chủ, ngươi cảm thấy hai món bảo bối này như thế nào?"
"Vẫn được."
Thanh kiếm này so với Thanh Liên Kiếm, chỉ có thể coi là vẫn được.
Về phần băng phách Lam Bạch Băng, so với tốc độ thời gian trôi qua trong kiến trúc đặc thù trong Bất Hủ Tông thì cũng chỉ có thể nói vẫn được.
Vẫn được.
Là đánh giá tốt nhất của hắn dành cho hai món đồ này.
Nhưng mà mặc dù hắn không xem trọng hai món đồ này nhưng không có nghĩa là hai món đồ này có giá trị thấp.
Đều không ngoại lệ, hai món đồ này đều là bảo vật vô giá.
Nếu lấy ra đi bán đấu giá thì ít nhất cũng có giá khởi đầu là một trăm triệu bạch tinh, hơn nữa mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm ngàn vạn bạch tinh.
Về phần cuối cùng có thể bán bao nhiêu bạch tinh hoàn toàn quyết định bởi cường giả thượng cảnh có mặt nhiều hay ít.
Khi tiếp tục bắt chuyện được vài câu, rốt cục Long Dương Vương bại lộ "dã tâm" của mình: "Ôn tông chủ, thật ra thì hai món đồ chơi nhỏ này, bản vương cũng không cần lắm, để ở chỗ ta cũng là bảo vật bị long đong."
"Cái cớ này rất dở."
Đối với Long Dương Vương luôn muốn tặng đồ cho mình, Ôn Bình không biết phải nói gì.
Đều không cần?
Ngươi là trên Thiên Vô Cấm?
Trong Triều Thiên Hạp này, ngoại trừ hắn và thành viên Bất Hủ Tông có thể nói không cần bọn chúng, ai dám nói không cần?
"Ôn tông chủ, vừa rồi bản vương lại uống hai chén bảo trà hiếm có của quý tông, dù sao cũng phải đáp lễ một chút chứ? Nếu không, bị truyền ra ngoài, những người khác sẽ cho rằng bản vương là loại người keo kiệt." Long Dương Vương lại chơi chiêu vừa rồi.