Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1887 - Chương 1739 - Bốn Mươi Trung Cảnh Vây Đao Ma (3)

Chương 1739 - Bốn mươi trung cảnh vây Đao Ma (3)
Chương 1739 - Bốn mươi trung cảnh vây Đao Ma (3)

Chương 1739: Bốn mươi trung cảnh vây Đao Ma (3)

Sau Tư Không Truy Tinh, Long Dương Vương cũng dùng Truyền Âm Thạch liên lạc hắn.

"Ôn tông chủ, bản vương thật sự không thể ra sức. Lần này quốc chủ quyết tâm muốn giết Đao Ma, cho Bất Hủ Tông và bản vương một cái hạ mã uy. Cho dù ta cãi lại như thế nào đi nữa thì quốc chủ vẫn muốn giết Đao Ma, đồng thời phái phong vương xuất thủ."

"Đa tạ ý tốt của điện hạ." Đối với phong vương, Ôn Bình không thèm để ý chút nào. Hắn chỉ kiêng kỵ lão tổ hoàng tộc thôi.

Long Dương Vương trầm mặc nửa ngày, đột nhiên trầm giọng nói: "Ôn tông chủ, chỉ cần ngươi chịu giúp ta, tương lai bản vương cam đoan Bất Hủ Tông có thể trở thành tông môn mạnh mẽ nhất U Quốc. Cho dù Bất Hủ Tông muốn làm cái gì thì bản vương cũng sẽ hết sức ủng hộ."

"Có ý gì?"

"Ôn tông chủ, bản vương cũng không che giấu. Chắc chắn Đao Ma trưởng lão không giữ được, bản vương hi vọng quý tông có thể tráng sĩ chặt tay, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt. Chỉ cần chịu được qua cửa ải này, bản vương cam đoan giúp Bất Hủ Tông trở thành tông môn mạnh mẽ nhất U Quốc!"

Hắn biết tính tình của Ôn Bình.

Cho nên nếu như không nói thẳng ra thì Ôn Bình có thể làm bộ như nghe không hiểu.

Theo sau đó, Long Dương Vương còn nói: "Lần này, chắc chắn bọn người Thiên U Vương sẽ lợi dụng Đao Ma làm cớ. Chỉ cần Bất Hủ Tông dám cứu Đao Ma, vậy chắc chắn Bất Hủ Tông sẽ bị chụp tội lớn phản quốc. Đến lúc đó tất cả sẽ không còn khả năng cứu vãn. Ôn tông chủ, người thành đại sự nhất định phải nhẫn tâm, điểm này bản vương tin tưởng Ôn tông chủ hiểu."

"Nếu như không có chuyện gì thì mau dùng lần thứ ba luôn đi." Ôn Bình lười nói nữa, bởi vì chí không giống nhau.

Hắn có thể hung ác.

Nhưng đó là đối với kẻ địch.

Đối với người mình, hắn không ác độc được giống như Long Dương Vương, nói vứt bỏ là vứt bỏ.

Từ bỏ Đao Ma?

Có lẽ sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.

Nhưng nếu như sợ thì bây giờ dứt khoát đá Vi Sinh Tinh Vũ ra khỏi tông môn luôn cũng được.

Nếu như một Đao Ma cũng chứa không được, một Vi Sinh Tinh Vũ cũng chứa không được, hắn không xứng với hệ thống tông môn từ trên trời giáng xuống.

Hơn nữa, hắn cố gắng tu luyện không phải là vì không cần phải lựa chọn sao?

Nói xong, Ôn Bình cất Truyền Âm Thạch.

Đầu kia Truyền Âm Thạch, Long Dương Vương thấy Truyền Âm Thạch đột nhiên không có động tĩnh, lại hồi tưởng lại giọng nói lạnh lùng vừa rồi của Ôn Bình.

Thật lâu không thể bình tĩnh.

Sau một hồi lâu mới nặng nề thở dài một hơi, sau đó vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống.

Hắn mê mang.

Lần đầu tiên hắn không biết nên làm sao bây giờ.

Rõ ràng từ bỏ Đao Ma là có thể giảm hậu quả và phiền phức đến mức nhỏ nhất, thế nhưng tông chủ Bất Hủ Tông không chịu làm như thế.

Nghe giọng điệu của câu nói sau cùng đó, thậm chí tông chủ Bất Hủ Tông đã bắt đầu bất mãn với hắn, bởi vậy có thể thấy được, quan hệ với Bất Hủ Tông lại trở về điểm xuất phát.

...

Phục Long Đầm.

Theo thời gian trôi qua, trận đại chiến này đã kéo dài ròng rã một ngày.

Đao Ma ngạnh kháng thế công của bốn mươi vị cường giả trung cảnh ròng rã một ngày, khiến cho tất cả cường giả trung cảnh cũng vì đó mà kinh hãi.

Giờ phút này, ngoại trừ giết Đao Ma thì trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ.

Bất Hủ Tông đều mạnh như vậy sao?

Dưới có đệ tử.

Có thể nói là vô địch trên Thất Vực Đăng Thiên Bảng.

Trên có trưởng lão.

Từ Thiên Huyền, đến Mộc Long, lại đến Đao Ma.

Cả đám đều yêu nghiệt như vậy.

"Nếu như lần này Đao Ma có thể may mắn không chết, sau này phong vương hẳn sẽ trở thành nhân vật như Hà Hữu Uyên." Một vị cường giả trung cảnh không nhịn được cảm thán một tiếng.

Cũng có người càng hưng phấn hơn: "Kiệt kiệt kiệt... có thể tru sát nhân vật như vậy, bản tọa cảm thấy càng hưng phấn."

Nói xong, đám người vọt thẳng đến Đao Ma, muốn kết thúc trận đại chiến này.

Nhưng mà.

Ngay khi bọn họ hạ thấp xuống, Đao Ma lại hóa thành một đạo kinh hồng xông thẳng tới chân trời, chọn ngạnh kháng mạch thuật Thiên cấp của đám người.

Khi Đao Ma xông thẳng tới chân trời, lúc này chỉ có một người ngăn trước mặt Đao Ma. Người đó thấy Đao Ma gánh lấy vô số mạch thuật Thiên cấp công kích mà lông tóc không thương, cuối cùng một đao chém mình tét ra từ đầu đến chân.

Trước khi chết hắn cũng không biết được là tại sao.

Dư Cơ cũng vì thế mà kinh ngạc, đang muốn muốn lui lại nhưng có Thiên Sứ Chi Lực thiêu đốt, tốc độ của Đao Ma có thể nói là kinh khủng.

Dư Cơ mới Yêu Tổ Hạ Cảnh.

Cho nên trong chớp mắt Đao Ma đã đến trước mặt Dư Cơ.

Chỉ một đao!

Một đao đó chém ra biển mây.

Một đao đó phá tan màn đêm.

Dưới đao ý mênh mông, Dư Cơ chỉ kinh hô một tiếng thì bị đao ý khủng bố bao phủ: "Phụ thân —— "

Yêu tộc Thanh Quỷ nhất tộc trợn tròn mắt.

Những cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh khác cũng ngẩn ra.

Dư Cơ bị giết!

Đao Ma bị bọn họ vây quanh, vậy mà đột nhiên phát lực, ngạnh kháng mạch thuật Thiên cấp, chém giết Dư Cơ trên bầu trời.

"Rốt cuộc Đao Ma này tu luyện mạch thuật gì ở Bất Hủ Tông?" Một vị cường giả Thiên Vô Cấm Trung Cảnh hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi tâm thần chấn động.

Về phần Dư Cơ chết.

Nói thật, không có ai để ý.

Bởi vì bọn họ đến để lấy thưởng chứ không phải đến để bảo hộ Dư Cơ.

Dư Cơ chết, chỉ có Thanh Quỷ nhất tộc để ý thôi.

Đột ngột.

Phục Long Đầm bỗng nhiên ầm vang nổ tung.

Một tiếng rống giận dữ lay trời chấn địa từ dưới Phục Long Đầm vọng ra, trong khoảnh khắc đánh cho rất nhiều cường giả trung cảnh phía trên Phục Long Đầm bay vạn trượng.

"Muốn chết!"

Đao Ma cũng không ngoại lệ, dưới tiếng rống giận giữ này, hắn cũng bay xa ngàn trượng, nhưng khi uy áp kinh khủng theo giọng nói mà đến này xuất hiện, Đao Ma cũng nở một nụ cười. Bởi vì Dư Cơ đã chết, người cuối cùng mà hắn muốn giết cũng đã giết!

Cho nên chết cũng không tiếc!

Bình Luận (0)
Comment