Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ngàn tầng thềm đá.
Bọn Vân Liêu nghe được động tĩnh chạy đến, ngừng chân dọc quảng trường, lúc nhìn xuống, vừa vặn thấy được trận chiến giữa Vi Thiên Tuyệt và Ôn Bình. Chứng kiến một màn kinh người này, Vân Liêu cảm thấy vô cùng kinh hãi.
- Đây là thực lực của tông chủ? Biến dị mạch môn thật sự quá cường đại! - Hắn biết rõ Ôn Bình đả thông mạch môn tại Hoàng Lê thành, nhưng thật không ngờ đến đó lại là biến dị mạch môn.
- Vi Thiên Tuyệt nổi danh tại Đông Hồ đã lâu. Tại Thông Huyền Cảnh trung cảnh hiếm có địch thủ, ngoại trừ tam đại chủ sử cân sức ngang tài, không ai có thể cùng hắn đánh một trận hữu lai hữu vãng.
- Chờ đợi ở Thông Huyền Cảnh trung cảnh bách niên, với tư cách là Thiên Tuyệt Môn cung phụng, tu hành Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật, trăm năm qua, tất nhiên đã viên mãn. Mặc dù là lão phu, đối chiến cũng hắn bất quá cũng chỉ được mười hiệp.
Mộ Dung Trì đứng bên cạnh quan khán, tim đập có hơi nhanh một chút, nhịn không được cảm thán hai câu. Nhớ đến hai ngày này bản thân vô lễ, hiện tại ngẫm lại, xác thực Ôn Bình đã rất tôn trọng hắn, chỉ là hắn không biết quý trọng.
Loại hành vi vừa thấy Ôn Bình liền muốn cướp đệ tử của hắn, nếu như tiểu tử kia tánh khí bạo phát, “tô hành” này hắn khẳng định phải ăn. Mà hắn, cũng không có thực lực mang Mộ Dung gia đến báo thù.
Nghe Mộ Dung Trì cảm thán, Tần Sơn, Hoàn Thành cùng bọn người Hoàn Sơn quan khán trận chiến trên Ngàn tầng thềm đá cũng nhịn không được châu đầu ghé tai bàn luận.
- Khó trách khi nghe Thông Huyền Cảnh vào thành, tiểu tử này cũng một bộ thờ ơ. Nguyên lai thực lực của hắn sớm đã có thể so sánh với Thông Huyền Cảnh trung cảnh, hơn nữa còn ngang tầm với thế hệ trước… Huynh đệ của ta quả thật có một hảo nhi tử.
- Biến dị mạch môn này quả thật khủng bố, tông chủ vừa mới đột phá Thông Huyền Cảnh lại có thể đối chiến cùng Thông Huyền trung cảnh. Ta cùng tuổi tông chủ thế mà vẫn chỉ là Luyện thể bát trọng thôi.
Tần Sơn nhìn dưới núi, nhịn không được tâm trì thần vãng (1).
(1) Dạng như bị mê hoặc. Chỗ này ta nghĩ Tần Mịch mới đúng, cơ mà nguyên tác viết sao ta để vậy.
Một bên, Lâm Khả Vô nội tâm ngoại trừ kinh ngạc thì không còn gì khác.
Đều nói thiên tài yêu nghiệt đơn giản chính là 15 tuổi bước vào Thông Huyền Cảnh, có như thế mới đủ tư cách chạm vào cánh cửa Thần Huyền. Loại thiên tài cấp bậc này, ở Tam tinh tông môn, thế lực hoặc học viện đều được liệt vào hàng ngũ tinh nhuệ.
Thế nhưng mà thiên tài yêu nghiệt, cho dù là tiên thiên có được Linh thể - Vô cấu chi thể cũng không so bì được với vị tông chủ trước mắt này. Nhìn thế nào Ôn Bình cũng chỉ mới 18, 19 tuổi, vậy mà lại là Thông Huyền Cảnh, thậm chí có đủ sức đối chiến với Thông Huyền trung cảnh, chưa kể kẻ mà hắn đối chiến là lão ngoan đồng đã chờ đợi bách niên tại Thông Huyền trung cảnh.
- Khó trách tông chủ dám khẳng định có thể giúp ta tiến vào Thông Huyền Cảnh trước 25 tuổi. - Lâm Khả Vô nhịn không được cảm thán một tiếng.
Một nam nhân trung niên cầm trường thương, dựng trên nóc một cái quán rượu đổ nát. Bên cạnh hắn, cách đó không xa là một hắc y nam nhân, y phục hoàn toàn che kín người hắn.
Hai người cứ đứng như vậy, cách trận chiến chừng hơn hai trăm mét.
Nhìn rồi lại nhìn, nam nhân trung niên cầm trường thương bỗng nhiên mở miệng:
- Hắc gia, ngươi thấy thế nào?
Nam nhân được gọi là Hắc gia lên tiếng:
- Thực lực Vi Thiên Tuyệt trên ta và ngươi, thủ đoạn càng là siêu nhiên. Ôn Bình kia tuy là đả thông dị mạch, mạch thuật tu luyện phẩm cấp cũng không thấp, nhưng muốn chiến thắng Vi Thiên Tuyệt là chuyện không thể. Ta và ngươi chỉ cần chờ ở đây, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, lúc đó là Hoàng Tước cũng chẳng muộn.
Nam nhân trung niên cầm thương cười cười.
Không tiếp lời.
Hắn có cùng kiến giải với đối phương, dị mạch có thể vượt cảnh chiến đấu là không sai, nhưng cũng không có nghĩa là vượt qua một cảnh giới, chiến thắng nhân vật vô địch ở cảnh giới khác. Vượt cảnh chiến đấu chỉ đơn giản là Thông Huyền hạ cảnh có thể thắng Thông Huyền trung cảnh phổ thông mà thôi.
Chỉ khác nhau một chữ, những sự khác biệt đó lại đại biểu cho vài thập niên tích lũy cùng lắng đọng.
…
Ngàn tầng thềm đá.
- Quả nhiên, nhập môn Hỏa Long thuật so với Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật viên mãn không chỉ kém một chút. - Ôn Bình thất kinh.
Có lẽ chỉ khi Hỏa Long thuật đạt tới tiểu thành, hắn mới có thể chống lại Cụ Phong Trảm viên mãn được. Cảnh giới đại thành hẳn là đủ vững vàng áp đảo Cụ Phong Trảm.
Mặc dù hắn có dị mạch, nhưng khoảng cách vượt qua vẫn là quá lớn.
Khoảng cách này lớn bao nhiêu ư? Tỉ như nói, Mộ Dung Trì là một Thông Huyền Cảnh trung quy trung củ, trong cùng cấp không tính là yếu, cũng không thể xem là đặc biệt mạnh. Còn Vi Thiên Tuyệt… Một mình hắn có thể xử lý mấy tên Mộ Dung Trì.
Bất quá, Ôn Bình quả thật cảm thấy rất đáng tiếc cho Vi Thiên Tuyệt:
- Nếu như ngươi đến tìm ta sớm mấy ngày, trận chém giết này thật sự ta sẽ phải thua.
Nói xong, đao mang trên không trực tiếp rơi xuống, tựa hồ có mặt, bổ thẳng về phía Ôn Bình.
Nhưng hắn lại không mảy may dao động, mà lúc này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khóe môi Vi Thiên Tuyệt không khỏi giương cao lên một chút, tiếu dung nồng đậm.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người gặp phải đao mang của hắn lại không né tránh. Lần trước, cũng có một kẻ cuồng ngạo, không thèm né tránh như tên tiểu tử này, hình như mộ phần hắn ta giờ đã xanh cỏ rồi.
(Chỗ này thấy là lạ, đáng lẽ nói vậy thì Ôn Bình phải là người thứ hai thấy đao không tránh, nhưng tác giả viết vậy thì cứ để vậy nhé các đạo hữu)
Cười xong, Vi Thiên Tuyệt vọt tới, đao trong tay hướng thẳng Ôn Bình.
Hắn cười, nói:
- Ôn Bình, ngươi rất tự ngạo, vậy mà lại không lùi bước. Tốt, ta cho ngươi hai lựa chọn, tránh đao mang liền không tránh khỏi đao của ta, tránh đao của ta liền phải hứng lấy đao mang. Hai chọn một đi!
- Vì sao không thể đỡ cả hai?
- Đỡ? Khặc khặc… Ôn Bình, trừ phi…
Nụ cười trên môi Vi Thiên Tuyệt cứng lại, biểu lộ ngưng kết, nửa câu sau “Trừ phi ngươi muốn chết” mắc lại cổ họng.
Đao mang dài ba trượng bổ xuống lại bị Ôn Bình dùng khủy tay cản lại.
Nhục thể cản mạch thuật.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, cũng là lần đầu nhìn thấy.
Kế đó, giọng Ôn Bình truyền đến:
- Vi Thiên Tuyệt, nếu không, ngươi cũng tiếp thử một quyền của ta?
Dứt lời, đao trong tay đột nhiên bị Ôn Bình bắt lấy.
Hắn muốn tránh thoát, thế nhưng một đấm của Ôn Bình đã nhanh chóng nện tới, đập thẳng vào mặt hắn, căn bản không cho hắn kịp phản ứng.
- Ầm!
Vi Thiên Tuyệt bay ngược ra.
Từ Ngàn tầng thềm đá bay thẳng xuống chân núi Vân Lam sơn, nện vào đống phế tích trên Thanh Thủy nhai.
Nằm trên phế tích, Vi Thiên Tuyệt cảm thụ đau đớn truyền đến từ nửa bên mặt, trong miệng dường như có mùi lạ.
Phun một cái!
Nước bọt đã hóa thành máu tươi.
Nhìn thấy một màn này, Vi Thiên Tuyệt chẳng những không giận còn cười:
- Quả nhiên dị mạch Thông Huyền không giống với bình thường. Vô cấu chi thể của lão phu đã là đại thành, vậy mà một quyền của ngươi cũng không chịu được, còn đổ máu.
Cười xong, sắc mặt Vi Thiên Tuyệt lạnh xuống.
Lúc nhìn về phìa Ôn Bình, trầm mặc một hồi, nói:
- Đáng tiếc, ngươi quá kiêu ngạo, không hề phát hiện nguy hiểm lớn nhất vốn ở ngay bên cạnh mình.
Lời vừa ra, phụ nhân đang đứng trên thềm đá đột nhiên há to miệng, phun ra khói đen. Khói đen tựa quang ảnh, nhảy mắt bao phủ gần phân nửa Vân Lam sơn.
Ôn Bình vừa vặn ở ngay trung tâm
Vi Thiên Tuyệt cười to hai tiếng, lại nói:
- Ngươi thật sự cho rằng lão hủ không chút chuẩn bị đã đến? Tôn nữ này của ta là Yêu vật Hắc Trạch, khói nàng phun ra có thể vây khốn Thông Huyền thượng cảnh, còn có thể ngăn trở mạch khí. Đứng trọng nó, ngay cả mạch khí ngươi cũng không cảm ứng được, đan điền càng không có thiên địa chi khí, giờ ngươi chẳng khác nào cá trong chậu.