Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 191 - 【Vip】 Cái Chết Của Vi Thiên Tuyệt

【VIP】 Cái Chết Của Vi Thiên Tuyệt 【VIP】 Cái Chết Của Vi Thiên Tuyệt

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Bên trên Vân Lam sơn, Mộ Dung Trì thấy cảnh này, lại nghe được lời nói của Vi Thiên Tuyệt, nhịn không được thở dài, thất lạc nói:

- Vi Thiên Tuyệt này quả thật là đủ ẩn nhẫn, nếu như không phải tiểu tử này làm cho hắn hết cách, chỉ sợ toàn bộ Đông Hồ này sẽ không có ai nghĩ tới cháu gái của hắn không phải là tôn nữ thật mà là một đầu yêu sủng Hắc Trạch.

Loại yêu vật Hắc Trạch này, hắn chỉ mới nghe qua ở trong truyền thuyết. Bởi vì quá mức đáng sợ và thưa thớt.

Thông Huyền Cảnh sở dĩ cường đại bởi lẽ mạch môn là cái lạch trời giữa tu sĩ Luyện thể và Thông Huyền Cảnh là do mạch khí. Mà khói do Hắc Trạch phun ra lại có thể ngăn cách mạch khí, biến mạch môn thành thứ vô dụng.

Loại yêu vật này, mấy trăm năm qua mới thấy một đầu còn sống, so với Thông Huyền thượng cảnh còn hiếm hoi hơn.

Mà loại yêu vật mấy trăm năm mới nhìn thấy lại bị Ôn Bình đụng phải.

Phía dưới Vân Lam sơn, nam nhân trung niên cầm thương đứng trên nóc nhà cũng cười cười, lắc đầu nói:

- Kẻ này vận khí không tốt. Nếu như không có Hắc Trạch, trận chiến này hắn hẳn là dành phần thắng, hiện tại...

- Đợi chút nữa lại giết Hắc Trạch trước... Chờ bọn họ đánh xong, chúng ta liền xuất thủ. Ngươi lấy bạch tinh, ta lấy Hỏa xà thuật pháp!

Nam nhân áo đen bắt đầu duỗi đôi tay gầy guộc trong ống tay áo ra, một bộ chờ Vi Thiên Tuyệt giải quyết xong liền đi ra động thủ .

Nhưng vào lúc này, bên trong đám khói đen truyền ra một thanh âm:

- Vi Thiên Tuyệt, đây chính là thủ đoạn sau cùng của ngươi sao?

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn vào bên trong khói đen.

Chỉ thấy bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, đem khói đen thổi dạt ra ngoài Vân Lam sơn. Chỉ trong mười cái hô hấp, khói đen đã bị gió xoáy cuốn lên tận mây xanh.

Mà Ôn Bình, chậm rãi biến mất trong khói đen, một tay nắm lấy cổ họng Hắc Trạch, đem nàng xách bổng.

Ôn Bình thật sự cũng có chút buồn bực, tối hôm qua có Linh Doãn tới, thích chơi sương mù, hơn nữa còn chơi lớn, đem sương mù phủ toàn bộ Vân Lam sơn, hơi có chút tư thế làm đại sự, chỉ tiếc kẻ định làm đại sự kia lúc này đang trồng cây cho Bất Hủ Tông.

Vốn tưởng rằng Vi Thiên Tuyệt này còn có trò gì mới, nhưng thủ đoạn cuối cùng của hắn, vẫn là sương mù.

Mà Vân Lam sơn sau khi được cải tạo thiên địa, sẽ có công năng tự động thanh lý thứ không sạch sẽ, lôi vân cũng có thể thanh trừ chứ đừng nói tới một ít sương mù.

Trở lại hiện trường, Vi Thiên Tuyệt lúc này mang một bộ mặt có in ba chữ: Không thể nào!

Khói đen do Hắc Trạch phun ra nếu dễ dàng bị gió thổi đi như vậy thì hắn cũng không xem nó làm lá bài tẩy, chỉ khi thực sự cần thiết mới lấy ra. Đừng nói là một cơn gió nhẹ kia, coi như là gió lốc chân chính cũng đừng hòng ảnh hưởng tới đám khói đen đó.

Nó tồn tại, trừ khi Hắc Trạch tự mình thu hồi, bằng không đừng mong có thể xua đi.

Chính bởi vì điểm đáng sợ đó cho nên lúc trước hắn đã phải mất công đi khắp nơi, du lịch ở mười cái hồ bên trong Đông Hồ để tìm được nàng.

Không chỉ Vi Thiên Tuyệt, những người biết đặc tính của Hắc Trạch khi thấy cảnh này đều bị dọa đến há hốc mồm.

Vừa rồi còn tưởng kết quả đã định, ai ngờ một trận gió từ đâu tới thổi bay hết hắc vụ.

Mà hiện tại, Vi Thiên Tuyệt đã sinh ra thoái ý.

Hắn đánh nhau với Ôn Bình, căn bản cũng không phải thù hằn gì, chỉ là do treo thưởng. Bây giờ thấy Ôn Bình mạnh mẽ như vậy, ngay cả nhục thể cũng có thể kháng lại Cụ Phong Trảm, hắn làm gì còn tâm tư ở lại nữa.

Nguy hiểm và cơ hội lúc này căn bản đã không còn nằm trên một đường thẳng, tiếp tục đánh, lại không có ý nghĩa nữa.

Sau một khắc, Vi Thiên Tuyệt xoay người chạy như bay, cấp tốc hướng một đầu tường thành của Thanh Thủy nhai mà chạy. Vốn là khoảng cách mấy trăm thước, nhưng hắn lại dùng thời gian một cái chớp mắt để vượt qua, chỉ còn thiếu nửa bước liền giẫm lên bờ tường thành.

- Cho nên, ngươi bây giờ là sợ?

Dứt lời, Ôn Bình ném Hắc Trạch qua một bên, đuổi theo Vi Thiên Tuyệt.

Ôn Bình mặc dù là Thông Huyền hạ cảnh, nhưng có được Hỏa Linh chi thể, tố chất thân thể hơn xa Vi Thiên Tuyệt. Trong khoảnh khắc đó liền đi đến bên sát tường thành, lập tức nhảy lên thành lâu đã bị sập một nửa, đạp trên bờ tường, phóng lên không.

Ầm!

Thanh âm chấn mạch như tiếng sấm nổ.

Hỏa Long hiện.

Một đầu.

Hai đầu.

Ba đầu.

...

Trên bầu trời đã thành một biển lửa, mười mấy đầu hỏa long giáng từ trên trời xuống như mưa, tất cả đều hướng tới mục tiêu Vi Thiên Tuyệt đang chạy trên đất bằng muốn đào tẩu.

Tốc độ của Hỏa Long nhanh gấp mấy lần Vi Thiên Tuyệt, chớp mắt đã đến phía sau Vi Thiên Tuyệt. Mà Vi Thiên Tuyệt cảm nhận được hơi nóng kinh người từ sau lưng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa quay đầu lại, hai mắt lập tức co.

- Không!!!!

Sau khi hét một tiếng, hắn đã bị hỏa long phóng lên thân.

Vi Thiên Tuyệt sớm đã không còn ý nghĩ phản kháng, lúc này liền đem bộ dạng yếu nhất hoàn toàn bày ra trước mặt Ôn Bình.

- Oanh!

Hỏa long nổ tung!

Ngoài thành lúc này xuất hiện thêm một cái hố to có đường kính mấy chục mét, mà Vi Thiên Tuyệt, ngay cả tro cốt cũng không thấy.

Một màn này lọt vào mắt mấy người chạy theo đến trên tường thành, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.

- Vi Thiên Tuyệt đã chết?

Hoàn Thành đứng trên tường thành, nhìn cái hố to xa xa, sắc mặt rung động.

Mộ Dung Trì bên cạnh thì tái xanh, xác định cái chuyện khó tin vừa xảy ra là sự thật.

- Vi Thiên Tuyệt chết?

Tần Sơn, Vân Liêu, Mộ Dung Trì, Hoàn Thành... Mấy người đều nhìn chăm chú về phía Ôn Bình đang chậm rãi đi tới cái hố.

Bộ dáng mười tám tuổi, kích thước mười tám tuổi, nhưng lại có thể giết chết Vi Thiên Tuyệt - một trong những chúa tể ở Đông Hồ.

Đồng thời, khi Vi Thiên Tuyệt chết, tất nhiên sẽ tạo nên một bá chủ mới, bá chủ này sẽ có danh tự chói mắt gấp mấy lần Vi Thiên Tuyệt.

Thông Huyền Cảnh trẻ tuổi nhất Đông Hồ.

Xem cái tốc độ tu luyện này, tương lai chắc chắn sẽ đặt chân lên cảnh giới cao hơn, chính là Thần Huyền Cảnh.

Không ai biết Thần Huyền Cảnh là tồn tại như thế nào, thế nhưng bọn họ dám khẳng định, Đông Hồ không hề có Thần Huyền Cảnh. Ôn Bình nhất định sẽ đặt chân lên cảnh giới này, sẽ trở thành bá chủ bên ngoài Đông Hồ, và sẽ là chúa tể của Đông Hồ!

Bởi vì những việc mà người ta không dám nghĩ tới, Ôn Bình sẽ làm được. Bởi vì không ai có thể nghĩ tới, một năm trước, Ôn Bình chỉ mới là Luyện thể thất trọng, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống uể oải không cha không mẹ.

Mà một năm sau, thực lực của hắn đã có thể đặt chân lên Đông Hồ chi đỉnh.

Dưới ánh mắt của đám người, Ôn Bình từ ngoài thành trở về, nhảy lên thành lâu, nhìn phụ nhân kia - Hắc Trạch, chỉ là Thông Huyền hạ cảnh đại yêu, nhưng cũng chút đặc biệt.

Ôn Bình lạnh giọng hỏi:

- Ngươi muốn báo thù sao?

Hắc Trạch lắc đầu, nói:

- Ta làm không được nên không nghĩ tới chuyện này!

Ôn Bình lập tức nói:

- Kể từ hôm nay, làm nô cho Bất Hủ Tông ba trăm năm, đem những chỗ cây cối bị phá hủy đều trồng lại, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn đi Tây thiên thỉnh kinh!

- Ta nguyện ý làm nô!

Hắc Trạch quỳ xuống đất.

Ôn Bình gật gù, nhảy xuống tường thành, rời đi.

Tần Sơn thấy cảnh này, không biết nên nói cái gì cho phải, đặc biệt là khi nghe được Ôn Bình để Hắc Trạch đi trồng cây lại là bất đắc dĩ im lặng. Hiện tại "đội quân" trồng cây, có một yêu vương, một Thông Huyền trung cảnh của Không Linh Sơn, giờ lại thêm một đầu Thông Huyền Cảnh yêu thú hiếm thấy - Hắc Trạch.

Sau khi cười khổ, lại đuổi theo bước chân Ôn Bình.

Mà Mộ Dung Trì, đứng trên tường thành, thở dài một cái. Cảm giác được rất nhiều khí tức Thông Huyền Cảnh xung quanh chân núi Vân Lam sơn lúc này lại biến mất vô tung vô ảnh, nhịn không được cảm khái một câu:

- Mười tám tuổi hạ sát Vi Thiên Tuyệt!

- Đan Long nếu như biết được hẳn là sẽ rất hối hận khi treo thưởng... Cái này chả khác gì kết tử thù, không chết không thôi!

Bình Luận (0)
Comment