Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: Truyenyy.com
Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Sau khi cảm thán hai câu, Mộ Dung Trì cũng không quay lại Thương Ngô thành mà yên lặng nhảy ra bên ngoài thành. Hắn hiểu được, bản thân chờ ở Thương Ngô thành bao nhiêu lâu cũng chỉ phí thời gian, thậm chí còn gây ác cảm cho người ta.
Sau khi nhảy xuống, đi đến bên hố sâu nhìn một chút, sau đó đi vào đường rừng, rời đi Thương Ngô thành. Mà Ôn Bình rời đi, cũng không có ai ở lại.
Hôm nay đã đủ để bọn họ mở rộng tầm mắt, nếu như không phải tận mắt chứng kiến một màn vừa nãy, ai có thể nghĩ thực lực của Ôn Bình lại mạnh như vậy?
Bất quá sau khi mấy người rời đi hết, Hoàn Thành cũng không có rời đi mà đem ánh mắt nhìn vào trong thành.
Mộ Dung Hi một bên dường như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, vội vàng nói:
- Đại nhân, những Thông Huyền trung cảnh kia chỉ có Ôn tông chủ mới có thể dẹp, nên đi tìm Ôn tông chủ thì hơn!
- Ừm!
Hoàn Thành gật đầu tán đồng.
Mặc dù là kẻ đứng đầu một thành, hắn có thể quản lý thương hội, có thể quản lý hết thảy ngoại nhân nhập thành, thế nhưng hắn cũng không thể quản mấy Thông Huyền trung cảnh kia. Cho dù là hiện tại, Vi Thiên Tuyệt đã bị Ôn Bình giết, hắn vẫn không thể quản được!
Bọn họ e ngại Ôn Bình, e ngại Bất Hủ Tông, không dám gây sự. Nếu như hắn dám đi đuổi những kẻ kia khỏi Thương Ngô thành, ai đảm bảo bọn họ sẽ không trực tiếp động thủ, coi hắn là nơi trút giận?
Mộ Dung Hi tiếp tục nói:
- Nếu không để ta đi hỏi một chút!?
Hoàn Thành lắc đầu nói:
- Không cần, đợi chút nữa ta tự mình lên núi hỏi. Nói thế nào Ôn Bình cũng coi như là cháu của ta, ta đi nói với hắn, hắn hẳn là sẽ nể mặt, thay ta giải quyết đống phiền hà trước mặt này.
Mộ Dung Hi gật đầu, nói:
- Vậy đại nhân, lần này cần mang theo lễ vật không?
Lần trước thành chủ đưa thiếu thành chủ đi Bất Hủ Tông, lúc đi đem rất nhiều lễ vật, kết quả lúc về cũng đều mang tất cả trở về. Không chỉ mang trở về, mà còn đem ban phát cho thuộc hạ.
Hắn hiện tại còn nhớ rõ.
Nghe được câu nói này của Mộ Dung Hi, Hoàn Thành đỏ mặt, trả lời :
- Mang, đương nhiên mang. Tiểu tử Ôn Bình này đã khác xưa rồi, ngày sau Thương Ngô thành còn cần dựa vào hắn mà phát triển. Lại thêm hiện tại hắn đã đứng ở đỉnh cao nhất ở Đông Hồ, Thương Ngô thành chúng ta chỉ là một thành nhỏ, cần nịnh bợ hắn!
Mộ Dung Hi nghe xong, cười nói:
- Thuộc hạ hiểu rồi, vậy ta hiện tại giúp ngài đi chuẩn bị lễ vật!
Dứt lời liền cất bước rời đi.
Bất quá mới đi được hai bước, thanh âm của Hoàn Thành lại vang lên:
- Ngươi đốc thúc công nhân nhanh chóng tu sửa tường thành, đúng, còn phải bảo vệ hiện trạng của cái hố sâu kia. Đó là địa phương Vi Thiên Tuyệt chết, có thể để cho người dân Thương Ngô thành hoặc kẻ ngoại lai tham quan.
Nói xong, Hoàn Thành lộ ra nụ cười tự hào.
Vì nói thế nào, Ôn Bình vẫn được xem là một nửa cháu trai của hắn, vẫn là người của Thương Ngô thành.
Mộ Dung Hi gật đầu, ứng tiếng :
- Ân!
Sau khi giao phó, Hoàn Thành cũng rời đi, trực tiếp đi tới thương hội, mua một đống lễ vật mang lên Vân Lam sơn. Bất quá vừa đi đến chân núi, liền thấy Hắc Trạch đang bận rộn đốn củi trên thềm đá.
Bởi vì trải qua đại chiến giữa Ôn Bình và Hắc Trạch, chỗ mấy bậc thềm này có phần lộn xộn.
Tràng diện phụ nhân bận rộn nhìn qua có chút cổ quái, phụ nhân nhìn như bốn mươi tuổi, da thịt mềm mại, nhưng lại giống như tiều phu vậy, nếu để người khác thấy cảnh này, không chừng sẽ trách trượng phu nhà nào không thương lão bà như thế.
Lúc đi ngang qua Hắc Trạch, Hoàn Thành nhịn không được cảm thán một câu:
- Tiểu tử này thật đúng là bỏ được, vậy mà để Thông Huyền đại yêu Hắc Trạch ở đây đốn cây. Cái này cũng có thể làm hộ thú tông môn nhị tinh đi!
Sau khi cảm thán, Hoàn Thành cũng không dừng bước mà tiếp tục đi lên Bất Hủ Tông.
Hắn biết Ôn Bình thích ở đâu, cho nên trực tiếp đi tới Thính Vũ các, bất quá nửa đường lại gặp được Ôn Bình.
Nhìn Hoàn Thành mang theo một đống đồ, Ôn Bình nghi hoặc mà hỏi thăm:
- Bá phụ, ngươi có chuyện gì sao?
Hoàn Thành kêu người hầu đặt lễ vật xuống, đồng thời đi mở ra một cái cho Ôn Bình xem, vừa mở vừa nói:
- Không có chuyện gì thì không thể đi lên xem sao?
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, đè tay Hoàn Thành xuống, nói:
- Bá phụ, chúng ta có thể nói chuyện bình thường một chút không?
- Bây giờ có mấy Thông Huyền trung cảnh ở trong thành, bá phụ này của ngươi không có đủ năng lực đuổi bọn hắn đi!
- Cứ trực tiếp đuổi, ai không đi, liền nói không cần đi nữa!
- Ngươi nói?!
- Ta nói!
Hoàn Thành nghe Ôn Bình nói như vậy, vui mừng.
Hắn liền chờ câu nói này của Ôn Bình, đem đồ vật ném qua, không kịp chờ nữa, lập tức nói lời cáo từ:
- Ôn tông chủ, ta còn có việc đi trước, những thứ này ngươi giữ lại, cũng chỉ mà một vài thứ không đáng tiền lắm!
Dứt lời, Hoàn Thành lập tức quay người rời đi.
Thật ra chính hắn đều không để ý tới một điểm, trong bất tri bất giác hắn đã không còn xem Ôn Bình là một đứa trẻ nữa!
Xưng hô cũng bất tri bất giác từ "tiểu tử thúi" thành tôn xưng - Ôn Tông chủ!
Cái này là lúc trước hắn cùng Ôn Ngôn xưng huynh gọi đệ, thế nhưng bình thường vẫn gọi Ôn Ngôn là Ôn tông chủ.
Thấy Hoàn Thành đem đến nhiều đồ như vậy, Ôn Bình đương nhiên không cự tuyệt.
Nếu như của người khác thì hắn có lẽ không thu. Thế nhưng là Hoàn Thành đưa, hắn nhất định phải thu. Lần trước đưa Hoàn Sơn nhập tông, đem một đống đồ tới sau lại mặt dày đem về.
Còn có thể kháy ra một ít.
Toàn bộ Thương Ngô thành, ai ai cũng phải nộp thuế cho hắn, hắn chính là người giàu có nhất Thương Ngô thành này.
...
Mà Hoàn Thành sau khi xuống núi, lập tức triệu tập toàn bộ thuộc hạ - bảy tên Luyện thể thập tam trọng.
Hoàn Thành hướng đám người hỏi:
- Đã điều tra ra chỗ ở của bọn họ chưa?
- Nghênh Xuân Hoa lâu có một vị!
- Nhà trọ Biệt Lai một vị!
- Nhà trọ Tùng Hoa một vị!
Nghe được thuộc hạ báo cáo, Hoàn Thành cười lạnh?
- Còn có thể ngồi ở thanh lâu, thật là lạc quan nha!
Dứt lời, Ôn Bình đứng dậy.
Nộ quát một tiếng:
- Xuất phát, đem bọn hắn đuổi ra Thương Ngô thành!
...
Sau một nén hương.
Bên trong Nghênh Xuân Hoa lâu, trong một gian phòng, Dạ Ma cầm chén rượu, đẩy hai nữ tử dạt qua một bên.
Dạ Ma nhìn Hoàn Thành, lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là một cái Thông Huyền hạ cảnh cũng dám đuổi ta đi?
Hoàn Thành cười cười, không nói gì.
Mộ Dung Hi lập tức lạnh giọng mở miệng, rút đao trực tiếp chỉ vào Dạ Ma.
Nếu như là ngày thường, dù là một Thông Huyền hạ cảnh dám chỉ đao vào hắn, e rằng phải trả cái giá rất đắt. Nhưng bây giờ, Luyện thể thập tam trọng cảnh dùng đao chỉ vào hắn, hắn cũng không dám động thủ.
Đó là do câu mà Mộ Dung Hy vừa mới nói ra:
- Ôn tông chủ nói, nếu không muốn đi cũng không sao, không cần phải đi nữa!
Câu nói này vừa dứt, trong phòng vang lên một tiếng "rắc", tiếng của cái ly rượu bị bóp vụn.
Dạ Ma liếc nhìn bàn tay ướt rượu, gần như run rẩy đứng lên, chợt đem mu bàn tay đưa ra sau. Nói thật hắn không thể chịu đựng được bị kẻ trước mặt vũ nhục. Nhưng hắn cũng không dám động thủ, bởi vì Ôn Bình đã mở miệng.
Vi Thiên Tuyệt cũng đã bị hắn ta miểu sát.
Vi Thiên Tuyệt… hắn tự tin mình mạnh cũng không mạnh hơn Vi Thiên Tuyệt.
Hắn hôm nay nếu như giết chết mấy người này thì sợ rằng không chạy ra được Thương Ngô thành.
Mặc dù không cam lòng, nhưng hắn vẫn phải cất bước rời đi Nghênh Xuân Hoa lâu.
Khi đứng dưới Nghênh Xuân Hoa lâu hai mắt hắn nhìn ra chung quanh, đột nhiên nhớ tới một việc.
Hình như là Linh Doãn sau khi vào thành, liền không thấy tăm tích. Ngay cả trong đám người hôm nay đứng từ xa tính làm "chim sẻ" cũng không có thấy nàng.
Lập tức một cảm giác bất an sinh ra. Dạ Ma không nhịn được rùng mình một cái.
Đi!
Đi nhanh lên!
Sau khi trong đầu sinh ra ý nghĩ này, lập tức tìm một con ngựa tốt, thúc ngựa chạy một mạch ra khỏi Thương Ngô thành.