Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ngoại trừ Dạ Ma, hai gã khác Thông Huyền trung cảnh khác cũng lần lượt xám xịt trốn ra khỏi Thương Ngô thành.
Giống với Dạ Ma, có lẽ Phủ Thành Chủ không thể chấn nhiếp được bọn họ, nhưng lời Ôn Bình nói thì có thể, dù sao đây cũng là khu vực của Bất Hủ tông.
Ba người vừa đi, gió ở Thương Ngô Thành phảng phất mát mẻ hơn rất nhiều.
Mọi người cũng bắt đầu lục tục chuyển trở về, lần này, Phủ thành chủ trực tiếp tăng nhân thủ thanh lý tàn dư ở Thanh Thủy nhai. Bất quá, không có trùng kiến lại mà là an trí cư dân Thanh Thủy nhai ở một con đường khác.
Cứ như vậy, tương lai Vân Lam sơn liền thêm có một cái quảng trường rộng độ 200 ~ 300 mét.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.
Hiện tại, sau khi giết chết Vi Thiên Tuyệt, Ôn Bình mang theo Lâm Khả Vô đến khu Ký Túc Xá đã thăng cấp thành công.
Sau khi thăng cấp thành công, phòng ở khu Ký Túc Xá tăng lên 20 gian. Ngoài ra, diện tích cũng khuếch trương rộng thêm, 20 gian phòng đều vây quanh đầm nước hình thành một cái “đảo nhỏ”.
Giữa 20 gian phòng còn có thêm một cái suối phun.
Dưới ánh nắng mặt trời, suối phun tựa như được thượng thiên chiếu cố, chung quanh có thất thải cầu vồng vờn quanh, đẹp đến không có thật.
Ôn Bình quay sang nói với Lâm Khả Vô bên cạnh:
- Sau này ngươi sẽ ở đây, 50 kim tệ một ngày.
Mà giờ khắc này, nhìn những hình ảnh trước mắt, Lâm Khả Vô nhịn không được hai mắt tỏa sáng. Nhất là khi chứng kiến cái suối phun kia, hắn càng kích động không thôi.
Nói thật, những nhà trọ xa hoa hắn đã từng ở qua rất nhiều, nhưng mấy cái nhà trọ… kia có xa hoa bực nào, trong phòng có bày biện nhiều thứ như Bác Cổ khung đi chăng nữa thì cũng không sánh bằng một tí ti chỗ trước mắt.
Phòng ở thoạt nhìn không giống với bình thường, lộ ra một cỗ dị vực phong tình, ngay cả nước cũng có điều đặc biệt.
Chứng kiến những thứ này, hắn đã sớm quên mất sự kinh ngạc trước trận chiến của Ôn Bình khi nãy.
Một lúc sau, Lâm Khả Vô mới hoàn hồn, vội vàng quay sang Ôn Bình nói:
- Đa tạ tông chủ.
Nói xong, hắn lập tức bước lên cầu gỗ, chuẩn bị tiến vào khu Ký Túc Xá, Kim Điêu cũng theo sát phía sau.
Bất quá, hắn bị Ôn Bình ngăn lại:
- Quy củ Bất Hủ Tông, ngoại nhân không thể dừng lại Bất Hủ Tông quá 1 canh giờ. Kim Điêu, thời gian ngươi ở đây đã một canh giờ rồi.
Kim Điêu ngây ra một lúc.
Vừa định hỏi sao lại có loại quy củ này, Lâm Khả Vô đã lên tiếng trước:
- Vậy ngươi đến Thương Ngô Thành tìm chỗ dừng chân đi.
Kim Điêu nhất thời im lặng:
- Thiếu gia, chuyện này…
Lâm Khả Vô là thiếu gia Lâm gia, dù chỉ do tiểu thiếp sinh ra, nhưng hắn cũng nhất định phải bảo vệ tốt vị thiếu gia này. Nếu không, người Lâm gia biết hắn vụng trộm mang thiếu gia đến Đông Hồ, còn để hắn ta xảy ra chuyện, vậy thì nguy rồi.
Lâm Khả Vô tựa hồ biết rõ suy nghĩ trong nội tâm Kim Điêu, chợt nói:
- Yên tâm đi, Ôn tông chủ là tu sĩ dị mạch, không đến mức có ý xấu với ta.
- Vâng!
Kim Điêu gật đầu, lúc này mới quay người ly khai.
Hắn vừa đi, Ôn Bình hiển nhiên cũng rời đi.
Lại nói tiếp, Thính Vũ Các đã thăng cấp thành công.
Lúc này, bộ pháp của Ôn Bình nhanh hơn, sải bước đi thẳng về chỗ ở của mình.
Sau khi thăng cấp, Thính Vũ Các lại lần nữa phát sinh một vài biến hóa nhỏ, bất quá tổng thể không phải quá lớn. Thực lực Ác Linh Kỵ Sĩ đã tăng đến nửa bước Thần Huyền, tuy nhiên, biến hóa cũng không phải quá lớn.
Đương nhiên, nói không lớn ở đây là đang chỉ vẻ ngoài.
Sau khi thăng cấp, khẳng định Thính Vũ Các lúc trước không thể nào so sánh được.
Ác Linh Kỵ Sĩ nửa bước Thần Huyền…
Hắn cảm giác hiện tại nếu như để nó đánh cùng Xích Mục Cự Viên kim cương huyết mạch, không cần quá nhiều chiêu thức tỉ như biến Thạch Hổ ở chủ điện thành Địa Ngục Hổ các loại, chỉ một chiêu, Xích Mục Cự Viên chắc chắn sẽ ngã xuống.
Đương nhiên, loại cảm giác này không phải “Không có lửa thì làm sao có khói”, mà đó là nhận xét của hắn sau khi cảm ứng được cảnh giới của Ác Linh Kỵ Sĩ.
Vuốt ve đầu Cáp Cáp một hồi, Ôn Bình cất bước đi vào Thính Vũ Các, nói:
- Hệ thống, mở thương điếm nội trí.
Thương điếm nội trí cũng là trọng đầu hí (1).
(1) Tiết mục áp chảo.
Hắn vừa nói xong, quang ảnh xuất hiện trước mắt, thương điếm nội trí mở ra.
Đầu tiên là khí cụ cải tạo chế phục tông môn: Cạn kiệt.
Hiện tại trong thương điếm có thêm một món đồ mới: Kiến Mộc thụ.
Ôn Bình liền hỏi hệ thống:
- Hệ thống, Kiến Mộc thụ này là vật gì?
Hệ thống hồi đáp:
- Kiến Mộc, trong truyền thuyết là nấc thang giúp cường giả chí tôn câu thông với thần linh, từ cổ chí kim thường thanh.
- Ý của ngươi là nếu ta đem gieo cái này xuống là có thể câu thông thần linh?
Nói xong, Ôn Bình chỉ cảm thấy buồn cười.
Lại còn cái gì mà câu thông thần linh, thế giới này đoán chừng đã sớm không có thần linh.
Nếu có cũng chỉ là một ít tu sĩ tu luyện đến mức cường đại cực đoan mà thôi.
Hắn không có việc gì đi câu thông đám người đó làm gì?
Hệ thống nói tiếp:
- Kiến Mộc thụ này đương nhiên không có đủ năng lực câu thông thần linh, nhưng nó vẫn được xem là đồ vật hiếm có. So với Sinh Mệnh thụ, độ trân quý của nó chỉ hơn mà không kém. Quan trọng nhất là nó có thể liên tục sinh ra mộc khí, không ngừng nghỉ.
- Liên tục sinh ra mộc khí?
- Đúng, sau khi phiến thiên địa này được cải tạo, mảnh đất đã thai nghén ra Sinh Mệnh chi thụ gọi là Vô Trần thổ, Kiến Mộc nếu trồng trên Vô Trần thổ thì có thể liên tục sinh ra mộc khí. Sau này, Kí chủ không cần hấp thu hết mộc khí chỗ này lại phải đổi sang chỗ khác. Chỉ cần trồng đủ Kiến Mộc thụ trên Vân Lam sơn, ngồi ở đỉnh núi bách niên cũng liên tục có mộc khí để hấp thụ.
Nghe được những lời của hệ thống, khóe miệng Ôn Bình dần giương lên, tươi cười không kiềm chế được lộ ra bên ngoài.
Bất quá, còn chưa kịp “bày tỏ tâm sự”, hệ thống đã nói tiếp:
- Kí chủ, ngoại trừ điều đó, Kiến Mộc thụ còn có giá trị sử dụng rất lớn, là thiên tài địa bảo hiếm có. Có thể dùng làm linh thiện, hiệu dụng rất lớn đối với Thông Huyền Cảnh. Bất quá, điều kiện gieo trồng vô cùng hà khắc, phải đảm bảo không quá một phút tưới nước một lần, mà nước này phải là linh thủy trong giếng. Sau khi nảy mầm, cứ 100 lần hô hấp phải tưới linh thủy một lần, cứ như thế liên tục suốt 48 tiếng đồng hồ mới ra lá.
Ôn Bình kinh ngạc nói:
- Chuyện nhỏ mà thôi, ta có đến ba công nhân trồng cây cơ mà.
Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn giá của hạt giống Kiến Mộc thụ, cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã hãi hùng.
Một hạt giống trị giá 10.000 kim tệ.
Đi kèm với cái giá khoa trương đó còn có một hạn chế: Mỗi ngày chỉ có thể mua mười hạt.
Đương nhiên, hạn chế đối với hắn hiện tại cũng chẳng khác nào không có.
Một ngày 10 hạt… Hắn mua không nổi a!
Hiện tại trong tay hắn cũng chỉ có khoảng 18 vạn, nếu như muốn trồng Kiến Mộc thụ khắp núi, đen hắn bán đi cũng không đủ nữa là.
Hắn sớm biết đồ do thương điếm nội trí đưa ra đã được loại bỏ những thứ đồ dùng hằng ngày.
Chỉ có điều, Kiến Mộc thụ này là mua mỗi ngày.
Nhưng lại không phải dùng mỗi ngày.
Nghĩ vậy, hắn nhịn không được đốt một điếu Xì gà sinh mệnh, chậm rãi hít một hơi, sau đó nhịn đau mua 8 hạt Kiến Mộc thụ.
Hạt giống Kiến Mộc thụ tới tay, Ôn Bình bốc lên một hạt, búng hai cái, vỏ rất dày, cứng rắn y hệt Địa Ngục nham dùng để kiến tạo Ngàn tầng thềm đá. Ôn Bình tự hỏi liệu cây mầm có thể chọc thủng được vỏ hạt hay không?
Sau khi mua hạt giống Kiến Mộc thụ, Ôn Bình chuẩn bị tiếp tục tu hành.
Bất quá, vừa ổn định tâm thần thì cảm giác được một cổ khí tức đặc biệt truyền đến từ Tàng Thư Các.
Loại cảm giác này y hệt như lúc trước khi hắn đả thông Địa Phá mạch (2).
(1) Chỗ này nói rõ chút nhé, mạch môn đả thông lên Thông Huyền Cảnh tên là Địa Phá mạch, đôi khi sẽ gọi là Địa mạch.
Lúc này, trong đầu Ôn Bình nhanh chóng xuất hiện danh tự của hai người: Diệu Âm và Vân Liêu. Hai người bọn họ đều là Luyện thể thập tam trọng, có khả năng đột phá Thông Huyền Cảnh.
Không nghĩ nhiều, Ôn Bình men theo khí tức đi đến trước Tàng Thư Các.
Giờ phút này, Tàng Thư Các đã bị đám người Dương Nhạc Nhạc vây quanh, cách đó 30 mét, ngay lối vào, Vân Liêu đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, mạch môn ở vị trí tay trái đã bắt đầu xuất hiện vòng tròn thứ hai.