Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Không ngờ Vân Trưởng Lão quan sát trận chiến của tông chủ lại có thể ngộ ra được, trực tiếp đả thông mạch môn ngay tại chỗ.
- Bất Hủ Tông chúng ta lại có thêm một Thông Huyền Cảnh rồi.
Mọi người nhịn không được cảm khái.
Bất quá, thanh âm của bọn họ vô cùng thấp, thấp đến mức chỉ có kề sát bên tai mới có thể nghe được.
- Tất cả rời đi, Diệu Âm, ngươi ở lại đây hộ pháp cho Vân Trưởng Lão. - Đến nơi, Ôn Bình liền giải tán đám người Dương Nhạc Nhạc, bản thân không khỏi nhìn Vân Liêu thêm vài lần.
- Ân!
Diệu Âm đứng bên cạnh mỉm cười, sau đó vội gật đầu.
Lúc này, Tần Sơn cùng Vu Mạch nghe hơi gió cũng chạy đến, bất quá đều bị Ôn Bình đuổi đi.
Ôn Bình nán lại nhìn một lúc, sau đó cũng quay người rời đi.
Đi rồi đi, chạm mặt Hắc Trạch đang khiêng cành cây gãy đến quảng trường. Rìa quảng trường, Hắc Trạch đã thả hai bó củi ở đó, đụng mặt Ôn Bình, nàng không chào hỏi, vẫn tiếp tục làm việc.
Ôn Bình bước quá, hỏi:
- Ngươi đang làm gì?
Hắc Trạch không có quá nhiều biểu lộ dư thừa, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Mấy cái… nhánh cây kia vứt đi như thế cũng loạn, khiêng lên nhóm lửa, còn có thể nấu được mấy thùng nước tắm.
Thấy Hắc Trạch chuẩn bị đi xuống núi, Ôn Bình vội nói:
- Ngươi vào vai nhanh thật nha. Bất quá, chỗ của chúng ta không cần củi đốt, đợi lát nữa thu dọn mấy thứ này đi. Hiện tại ngươi theo ta.
- Không cần củi đốt?
Hắc Trạch có chút khó hiểu, bất quá nàng cũng không hỏi nhiều.
Nàng biết rõ tình cảnh của mình hiện tại, cái gì có thể hỏi, cái gì không thể hỏi, cái gì nên hỏi, và cái gì sẽ chọc vào phiền toái… Mấy thứ này ngay từ khi còn bé nàng đã sớm học xong.
Đối với Hắc Trạch, có lẽ không có biện pháp báo thù cho Vi Thiên Tuyệt, nhưng nàng có thể vì bản thân mà tiếp tục sống.
Đương nhiên, nàng không tin Ôn Bình sẽ để nàng ở đây chặt cây 300 năm, dù nói thế nào, nàng cũng là một Thông Huyền Cảnh.
Thậm chí còn là Hắc Trạch độc nhất vô nhị.
Chỉ cần được nàng tương trợ, với thực lực của Ôn Bình, đi khiêu chiến Thông Huyền thượng cảnh cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Điểm này, nàng cảm thấy Ôn Bình hẳn là hiểu rất rõ, muốn nàng chặt cây, đoán chừng là thuận miệng nói mà thôi.
Ôn Bình quay người, Hắc Trạch vội vàng đuổi theo.
Lúc đến một bên khác của ngọn núi, Ôn Bình thấy được Linh Doãn đang đào hố một cách mệt nhọc.
Mặc dù có cuốc chim đặc chế, nhưng đào Vô Trần thổ vẫn vô cùng tốn sức. Mấy canh giờ mà chỉ mới đào xong được một cái hố.
Mà Xích Mục Cự Viên thì ngược lại, nó rãnh rỗi nằm một bên.
Lại còn dùng nhánh cây làm roi, thỉnh thoảng vụt lên người Linh Doãn một cái.
Vừa vụt vừa mắng:
- Đào nhanh lên, người lớn như vậy mà chỉ có việc đào hố trồng cây cũng làm không được?
- Trái lại ngươi rất nhàn nhã nha! - Thanh âm Ôn Bình đột ngột vang lên.
Xích Mục Cự Viên biến sắc, vội vàng bò dậy, vừa định nói chuyện thì vô thức liếc nhìn nhánh cây trên tay mình, vội vàng ném nó sang một bên, rồi mới lên tiếng:
- Bổn vương chỉ nghỉ ngơi có một chút, cái bà nương này thừa dịp ta bận rộn liền lười biếng, cho nên ta mới hung hăng giáo huấn ả một lần.
Ôn Bình nói:
- Thế nhưng ngươi dùng nhánh cây quất nàng hữu dụng à?
Xích Mục Cự Viên ngây ra một lúc, sau đó mới hoàn hồn:
- Đúng nha, hèn nào ta bảo sao bị đánh hai canh giờ mà ả chẳng ho lấy một tiếng. Bổn vương vậy mà đã quên ả có Vô cấu chi thể.
Vỗ vỗ cái ót một hồi, sau đó Xích Mục Cự Viên nhìn về phía Hắc Trạch sau lưng Ôn Bình.
Híp mắt, bỗng nhiên hứng thú nhếch miệng cười, rồi thì thào tự nói:
- Hắc, thế mà lại là một tiểu Hắc Trạch.
Ôn Bình không để ý đến hắn, mà chỉ nói:
- Xích Mục, về sau trông coi nàng, nàng giống với ngươi, cũng ở Bất Hủ Tông trồng cây 300 năm.
Xích Mục Cự Viên hả hê cười:
- Hắc hắc, bổn vương biết rõ, nàng vừa mới gây động tĩnh rất lớn mà.
Lại là 300 năm.
Hiện tại hắn có hai bạn đồng hành, không còn cô đơn nữa.
Lúc này, Xích Mục Cự Viên hướng về phía Hắc Trạch gầm lên một tiếng:
- Tiểu Hắc Trạch, tới!
Hắc Trạch trố mắt nhìn Xích Mục Cự Viên.
Cái này...
Đây là một đầu Yêu Vương?
Khí tức… Nàng cảm giác được khí tức của Xích Mục Cự Viên là Thông Huyền Cảnh. Vốn nàng không dám xác định cho đến khi nghe hắn mở miệng xưng Yêu Vương. Trong yêu tộc, nếu không phải Vương, không có đại yêu nào dám tự xưng như vậy.
Nhìn Xích Mục Cự Viên, nàng có chút hoảng loạn.
Mới vừa rồi còn nghĩ Ôn Bình hẳn sẽ không để nàng tiếp tục chặt gỗ, kết quả ở đây sớm đã có một Yêu Vương trồng cây 300 năm.
Tuy nàng rất đặc biệt, nhưng so với Yêu vương vẫn chênh lệch rất nhiều. Mỗi một đầu Yêu vương đều có huyệt mạch thượng cổ đại yêu, thực lực Thông Huyền thượng cảnh. Dù nàng có được nuôi đến tròn béo cũng xa xa mới kịp Yêu vương.
Khói đen của nàng trước mặt Xích Mục… Một chút hữu dụng cũng không có.
Bởi vì Yêu Vương có thể không cần mạch khí!
Chỉ dựa vào sức mạnh bản thân đã đủ để một tay bóp chết nàng.
Ôn Bình dùng hắn làm trợ lực so với dùng nàng tốt hơn nhiều.
Được rồi!
Thật sự phải trồng cây 300 năm.
Đúng lúc này, Xích Mục cầm cuốc chim bước tới, giao cho Hắc Trạch, tức giận nói:
- Phát ngốc cái gì, đi theo nàng đào hầm.
Bị hét một tiếng, Hắc Trạch mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn.
Bất quá, vừa nghiêng đầu, nhìn về phía Linh Doãn, nàng lại thất kinh.
Không Linh Sơn - Linh Doãn.
Người này nàng biết, lúc ở cùng Vi Thiên Tuyệt, đã gặp nàng ta không dưới mười lần. Linh Doãn cũng không kém cạnh gì, là Thông Huyền trung cảnh.
Vậy mà nàng hiện tại cũng ở đây đào hố trồng cây.
Nhìn thấy Hắc Trạch, Linh Doãn bỗng nhiên cười hỏi:
- Tiểu cô nương, tên Vi Thiên Tuyệt kia thế nào rồi?
Hắc Trạch ảm đạm nói:
- Gia gia đã đi rồi.
Linh Doãn dường như đã sớm biết được đáp án, cũng không nói gì, tiếp tục đào hố.
Bất quá, Hắc Trạch lại không ngừng nhìn về phía nàng, tựa hồ không cách nào lý giải được vì sao Linh Doãn lại ở Bất Hủ Tông trồng cây.
Đúng lúc này, Ôn Bình mở miệng, giơ tay, chìa ra ba hạt Kiến Mộc thu, đưa cho Xích Mục Cự Viên.
- Đem ba hạt giống này gieo xuống, một nén nhang tưới nước 1 lần, sau khi nảy mầm, 100 hơi thở tưới một lần. Đến khi nó lớn lên, ngươi có thể ăn cơm.
Xích Mực Cự Viên gật đầu, vội vàng nhận lấy hạt giống Kiến Mộc thụ, nắm trong tay, tò mò đánh giá vài lần.
Ôn Bình lại lần nữa dặn dò:
- Nước nhất định phải dùng nước trong giếng ở trù phòng.
Xích Mục Cự Viên hiểu, đáp:
- Yên tâm đi, chuyện này các nàng… Không, chúng ta nhất định có thể làm tốt.
Sau khi nhận được cam đoan từ Xích Mục Cự Viên, Ôn Bình quay người rời đi, trước khi đi còn để lại một câu:
- Hai ngày sau ta lại đến, Xích Mục, nếu như lá cây không dài ra, ta sẽ đem ngươi vứt ngươi cho Giao Long ăn.
Nghe đến hai chứ Giao Long, sắc mặt Xích Mục trắng bệch, vội vàng nói:
- Sẽ không đâu.
Nói xong, Ôn Bình đã đi xa.
Rời khỏi chỗ Xích Mục, hắn đi thẳng đến Tàng Thư Các, dừng chân ở chỗ Vân Liêu một hồi.
Trong lòng thầm quyết định.
Đã đến lúc mở ra Ngàn tầng thềm đá rồi.
Người ở Bất Hủ Tông hiện tại đều không có dị tâm, mà Ác Linh Kỵ Sĩ cũng đã đủ thực lực hộ tông. Song, để đảm bảo về sau, Ôn Bình cảm thấy có lẽ ngoài Thập Tầng Tháp, nên mở ra tràng tu luyện nghịch thiên này.