Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 195 - 【Vip】 Loại Sản Phẩm Sủi Cảo Mới

【VIP】 Loại Sản Phẩm Sủi Cảo Mới 【VIP】 Loại Sản Phẩm Sủi Cảo Mới

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Hệ thống, nếu như ta muốn mở Ngàn bậc thềm thì lấy hình thức gì? Làm sao thu phí?

Ôn Bình hỏi hệ thống.

Hắn biết dị mạch trân quý, toàn bộ Đông Hồ cũng không có mấy người mang dị mạch.

Hơn nữa, dị mạch mà ngàn bậc thềm ban cho là Địa Ngục hỏa, dị mạch hỏa diễm tầm thường không thể so sánh với nó. Nếu như truyền đi, tất sẽ khiến người người điên cuồng.

Địa phương khác có bị oanh động hay không thì Ôn Bình không biết.

Chỉ biết tại Đông Hồ này sẽ dẫn ra một đám lão đầu bất tử Thông Huyền thượng cảnh kéo tới.

Hệ thống lên tiếng trả lời :

- Nếu mở ra Ngàn bậc thềm, không chỉ một lần thu phí, hình thức thu phí cũng phải được thống nhất. Hơn nữa tần suất mở là một tuần một lần, một lần chỉ được mười người tham gia, lại chỉ có trưởng lão và đệ tử chính thức.

- Ý của ngươi là?

- Kí chủ lợi dụng lỗ thủng của hệ thống để thu đệ tử ký danh sẽ không tính, ngoài ra đầu bếp cũng không được tham gia!

- Vậy tức là Hoàn Sơn và Hoài Diệp sẽ không được tham gia?

- Phải.

- Biết rồi, vậy thu phí bao nhiêu?

- Năm ngàn mai kim tệ.

- Hiểu rồi!

Ôn Bình cũng không kinh ngạc với con số này, ngược lại là cảm thấy hợp lý, một lần đi vào là năm ngàn mai kim tệ, thế nhưng nếu may mắn lên đến đỉnh, vậy đồng nghĩa với việc thu được dị mạch Địa Ngục hỏa.

Nếu như có thể đổi, khẳng định có người sẵn sàng bỏ ra mấy trăm vạn kim tệ hoặc là mấy trăm mai bạch tinh để đổi.

Ôn Bình liếc qua Vân Liêu, hạ quyết định đợi Vân Liêu tỉnh lại rồi sẽ mở ra Ngàn bậc thềm.

Sau đó, quay người rời đi.

Trong hai ngày tiếp theo, Vân Liêu vẫn là ngồi xếp bằng như cũ ở đó, tiếp tục đi lên con đường Thông Huyền Cảnh của hắn.

Mà Ôn Bình lại vừa tu luyện vừa đi xem Kiến Mộc của mình.

Thật ra là hắn định trước trồng ba hạt xem thử, nếu như thành công liền đem bọn chúng trồng ở xung quanh Thính Vũ các, dù sao chỗ ấy là chỗ hắn tu luyện, còn là địa phương hàng ngày hắn nghỉ ngơi.

Thời gian hai ngày, theo Xích Mục Cự Viên nói, cũng tưới gần trăm thùng nước.

Cuối cùng, công phu không phụ lòng người, đến ngày thứ ba, lúc Ôn Bình tới xem, dưới ánh nắng ban mai, Kiến Mộc đã cao được một thước, nhìn nó tràn đầy linh tính.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, nó như hài tử vừa ra đời, tràn đầy sức sống, hai chữ sinh mệnh xoay chuyển quanh nó.

Ba cái cây con!

Tổng cộng sáu lá cây!

Muốn dựa vào việc nó không ngừng cung cấp mộc khí hiện tại không có khả năng, bất quá vẫn có thể thử làm một chút linh thiện.

- Hệ thống, ngươi nói làm Linh thiện phải làm như thế nào?

Hệ thống lập tức trả lời :

- Đem lá cây Kiến Mộc trộn vào bên trong Nguyệt Quang sủi cảo, nó có thể dung hợp vào trong đó, lại không phá hư dược lực của Nguyệt Quang sủi cảo, lại tăng thêm hiệu dụng mới cho sủi cảo. Ăn nó, dược lực bên trong lá cây Kiến Mộc sẽ dung nhập vào kinh mạch, giúp người sử dụng tăng cảnh giới lên, còn có công hiệu khử độc. Cái trước bởi vì số lượng quá ít, hiện tại dùng nó làm linh thiện, hiệu quả đối với Thông Huyền Cảnh không lớn. Còn cái sau, có thể giải mọi loại độc, cho dù là tiên thiên chi độc hay hậu thiên chi độc cũng đều bị nó loại trừ sạch sẽ.

Nghe hệ thống nói như vậy, Ôn Bình cũng không có hứng thú lắm với khả năng loại trừ độc tố, hắn là cảm thấy hứng thú với cái trước, bất quá khi nghe được số lượng ít sẽ không có tác dụng lớn với Thông Huyền Cảnh thì hắn cũng không thất vọng.

Hỏi tiếp :

- Vậy đối với Luyện thể cảnh thì sao?

- Hiệu quả trác tuyệt!

Nghe được câu nói này, Ôn Bình coi như cũng là hiểu hết, lập tức hái xuống sáu cái lá cây Kiến Mộc kia.

Lá cây vào tay, một cỗ hương khí đặc biệt chui vào mũi, khiến người cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Lúc nhìn vào đường vân lá, Ôn Bình cảm thấy nó có chút kỳ lạ, không giống lá cây bình thường có gân lá phân ra hai bên. Gân lá cây Kiến Mộc này là lấy mép lá làm điểm bắt đầu sau đó quấn vòng lại hướng trung tâm như là vân tay của con người vậy.

Ôn Bình bỏ thiên tài địa bảo chứa trong hộp ngọc ra, lại lấy lá cây Kiến Mộc bỏ vào hộp ngọc.

Sau đó hắn lại đi tới Thương Ngô thành mua dược liệu cần thiết để chế biến Nguyệt Quang sủi cảo. Lão bản cửa hàng muốn giảm giá cho Ôn Bình nhưng Ôn Bình lại không đồng ý, dù sao thì là đây là nghề kiếm cơm của người ta mà.

Mua mấy thứ vụn vặt cũng hết gần hai, ba vạn mai kim tệ. Ôn Bình đem tất cả hồi tông.

Sau khi trở lại Bất Hủ Tông, lập tức vào bếp làm Nguyệt Quang sủi cảo.

- Bành! Bộp! Đùng!

Thanh âm chặt thịt bắt đầu vang vọng trên Vân Lam sơn.

...

Khi thanh âm này truyền ra, Hoài Diệp đi ngang qua nghe được lập tức đại hỉ, sau đó chạy một mạch tới Trọng Lực trường.

Vừa tới nơi, Hoài Diệp đã thở hổn hển nói:

- Các vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội! Tông chủ là vào bếp chặt thịt làm nhân bánh!

- Thật sao?

Nguyên bản Dương Nhạc Nhạc đang tránh né hồng quang bỗng nhiên dừng lại, vừa dùng lại, lại đụng phải Dương Hề.

Dương Hề bị va vào, lập tức ngã ra phía sau.

Dương Nhạc Nhạc thấy thế lập tức chạy tới đỡ nàng lên, sau đó hỏi Hoài Diệp:

- Ngươi không gạt chúng ta đó chứ?

Bởi vì vài ngày trước, tông chủ đã làm một bữa Nguyệt Quang sủi cảo, đạt được lợi ích không nhỏ, giờ bảo Ôn Bình chuẩn bị ban ra một hồi lợi ích nữa, hắn cũng khó mà tin.

Bất quá không đợi Hoài Diệp trả lời hắn, Triệu Tinh đã véo hắn một cái.

Dương Nhạc Nhạc đau đến như răng trợn mắt.

Triệu Tinh lạnh giọng nói:

- Còn ôm?!

Dương Nhạc Nhạc lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng buông Dương Hề ra, chợt reo hò lên:

- Tông chủ vạn tuế!

Người chung quanh cũng nhao nhao hô lên.

- Tông chủ vạn tuế!

- Lại có lộc ăn rồi!

...

Nhưng ở đây, Lâm Khả Vô lại không hiểu mô tê gì, chỉ là ăn thôi, có gì mà hưng phấn tới vậy?

Mấy ngày nay hắn ăn qua đồ ăn của Hoài Diệp nấu, quả thật rất ngon.

Thế nhưng nếu là tu hành, mỗi ngày chỉ biết đem thời gian hoang phí đi ăn thì có ích lợi gì?

Đối mặt với biểu lộ lãnh đạm của Lâm Khả Vô, Hoàn Sơn ở một bên hỏi:

- Lâm sư đệ, ngươi không vui à?

Lâm Khả Vô hỏi lại :

- Có gì để vui?

Hoàn Sơn chợt nhớ ra là Lâm Khả Vô vừa nhập tông, vội vàng giải thích:

- Lại có thể ăn sủi cảo nha... Quên, ngươi là mới nhập tông, không biết rõ. Tông chủ chúng ta là một đại sư linh thiện, Nguyệt Quang sủi cảo do hắn làm ra chính là linh thiện, có hiệu quả tẩy tinh phạt tủy. Quan trọng ở đây là nó là thứ miễn phí duy nhất ở Bất Hủ Tông, chỉ cần ngươi giúp mua một chút dược liệu phổ thông.

- Đại sư linh thiện?!

Lâm Khả Vô ngây ra một hồi.

Thầm nghĩ trong lòng làm không thể nào.

Ôn Bình còn trẻ như vậy đã là Thông Huyền Cảnh, còn là một đại sư linh thiện?

Đại sư linh thiện, tại Minh Kính Hồ có địa vị còn cao hơn Thông Huyền Cảnh dị mạch. Đương nhiên, bọn họ cũng là xứng đáng để nhận được loại địa vị kia. Bởi vì bọn hắn là bỏ ra thời gian cả đời để nghiên cứu dược thiện, linh thiện.

Bởi vậy mới tạo ra được linh thiện để giải nạn cho tu sĩ. Cho nên không có đại sư linh thiện nào mà tuổi không hơn một trăm.

Hiện tại có người nói cho hắn biết, có một vị đại sư linh thiện còn ít tuổi hơn hắn, hắn không dám tin tưởng.

Hoàn Sơn tựa hồ nhìn ra Lâm Khả Vô không tin, tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra chúng ta đều là Vô cấu chi thể?

- Cái gì? Đều có?

Nghe được câu nói này, Lâm Khả Vô bỗng nhiên quay đầu, không để ý tới hồng quang truy đuổi, ánh mắt nhìn mấy người xung quanh.

Hắn không có năng lực nhìn ra Vô Cấu chi thể nên đưa ánh mắt nhìn về phía người mạnh nhất trong đó, Diệu Âm!

Diệu Âm đón ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu.

Lâm Khả Vô sững sờ, đứng đó không động, một lúc sau khóe miệng chậm rãi kéo lên.

- Dược thiện tạo ra Vô cấu chi thể!

Sau khi vừa cười vừa thì thầm một tiếng, Lâm Khả Vô lập tức nhảy ra khỏi Trọng Lực trường, chạy thẳng đến nhà bếp.

Vừa chạy vừa kêu gào trong lòng.

Vô Cấu chi thể!

Ta tới rồi đây!

Bình Luận (0)
Comment