Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 196 - 【Vip】 Thông Huyền Thượng Cảnh - Bích Nguyệt Phiêu Linh

【VIP】 Thông Huyền Thượng Cảnh - Bích Nguyệt Phiêu Linh 【VIP】 Thông Huyền Thượng Cảnh - Bích Nguyệt Phiêu Linh

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Lâm Khả Vô đi, những người khác cũng không tu luyện nữa.

So sánh với một, hai canh giờ tu luyện bên trong Trọng Lực trường thì lợi ích mà linh thiện mang lại còn lớn hơn nhiều.

Mỗi một lần tẩy tinh phạt tủy thì cảnh giới cũng tăng lên, đây chính là lợi ích mà tu luyện trong Trọng Lực trường không mang lại được.

- Đi!

- Người sư đệ này mới tới vài ngày, cái gì cũng chưa học được đã học được bộ dạng của Nhạc Nhạc sư huynh, hấp tấp vội vàng, thấy đồ tốt đều là nhanh chân nhất!

Tần Mịch nhịn không được chửi bậy một tiếng sau đó liếc mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc?

Triệu Tinh cũng phụ họa theo:

- Có thể còn chưa biết quy củ hiện tại của tông chủ là chia đều!

Dương Nhạc Nhạc khinh bỉ nhìn hai người gián tiếp mỉa mai hắn, lộ ra nụ cười xấu hổ nhưng không mất đi hình tượng, sau đó chạy ra Trọng Lực trường, theo sát Lâm Khả Vô mà đi.

Rất nhanh, mấy người liền đến bên ngoài cửa sổ phòng bếp, nhìn xuyên qua lỗ hổng cửa sổ, người xem tự nhiên cũng không xem được cái gì. Mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng vì lúc Ôn Bình làm linh thiện đều đóng cửa, cho nên không ai dám tùy tiện mở cửa đi vào xem.

Trong phòng bếp, Ôn Bình tự nhiên biết đám đệ tử đang ở bên ngoài cửa.

Bất quá hắn cũng không nghĩ tới đuổi họ đi, những sủi cảo này dù gì cũng là cho họ ăn.

Chính hắn ăn đã không còn tác dụng lớn, tẩy tinh phạt tủy hiện tại không cần, bởi vì hắn có Hỏa Linh Chi thể. Mấy Thông Huyền Cảnh như Tần Sơn ăn vào cũng vô dụng, cùng lắm là cường hóa Vô Cấu chi thể thêm một chút mà thôi, chỉ có những đệ tử này ăn vào mới có hiệu quả tốt nhất.

Đám người nhìn hồi lâu, Ôn Bình liền hướng phía mấy người bên ngoài cửa nói:

- Đều đi tu luyện trước đi, sau hai canh giờ lại đến. Đúng rồi, nếu như Vân trưởng lão có tỉnh lại thì kêu hắn tới ăn cùng đi!

- Vâng!

Đám người gật gù, sau đó rời đi.

Bất quá cũng không đi xa, đều đi tới trước khu Ký túc xá, nhìn suối phun, tâm sự.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả nguyên liệu cần thiết đều được Ôn Bình băm xong, sau đó nhào bột mì, cán bột. Cứ như vậy, bận rộn thật lâu, lúc này mới làm nóng dược thang.

Hỏa diễm bùng lên, sau khi bỏ sủi cảo vào nồi, thanh âm hệ thống vang lên bên tai:

- Nếu là linh thiện thì cần tên, kí chủ mau lấy một cái tên cho nó đi.

Ôn Bình ngây ra một lúc, kinh ngạc hỏi:

- Lấy tên?

Để cho hắn ăn thì hắn ăn được.

Để cho hắn làm hắn cũng làm được. Hắn có thể làm ra cái này là nhờ vào chuyên khu chế biến linh thiện, khi có sai sót sẽ tự động sửa chữa, không cần hắn phải hao phí quá nhiều tâm tư.

Bảo hắn đặt tên cho sủi cảo, này… cũng hơi khó.

Ôn Bình dứt khoát tùy ý cho một cái, linh thiện mới này là lấy Nguyệt Quang sủi cảo làm gốc.

- Vậy liền gọi là Nguyệt Quang Sủi cảo bản thăng cấp đi!

- Ừm...

Hệ thống trầm mặc theo.

Có thể là danh tự quá xấu, thực sự để người ta thấy nó méo méo mó mó.

Sau một hồi lâu, hệ thống nói tiếp:

- Kí chủ, Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp không còn được cấp chế độ miễn phí nữa. Nếu muốn ăn, phải trả một ngàn kim một bát, nếu không trả được thì quên đi.

- Vì cái gì lại đặt giá?

- Linh thiện là thứ hiếm có, tự nhiên không thể dùng miễn phí mãi, như vậy sẽ làm mất giá trị của nó. Nguyệt Quang sủi cảo sau khi thăng cấp, có được hiệu quả càng thêm kinh người, không thể miễn phí nữa. Quan trọng nhất là tiền nguyên liệu nấu ăn do kí chủ bỏ ra, nhất định phải cưỡng chế thu phí.

Ôn Bình gật đầu.

- Cái quy củ này, ta thích!

Dứt lời, Ôn Bình rời đi phòng bếp, thật ra sau khi bỏ sủi cảo vào nồi thì đã không phải làm gì nữa.

Chỉ cần chờ một canh giờ, sau khi sủi cảo chín thì có thể vớt ra.

Ôn Bình vốn muốn đi tản bộ một vòng thuận tiện xem Vân Liêu, thế nhưng ác linh kị sĩ lại thông báo có Thông Huyền thượng cảnh lên núi.

Nghe được thông báo này, trong lòng Ôn Bình nhảy lên một cái.

Đương nhiên, hắn không phải là sợ hãi mà là có chút hiếu kỳ. Thông Huyền thượng cảnh ở Đông Hồ đều thuộc về mấy lão bất tử ẩn thế, mỗi giờ mỗi khắc đều nỗ lực đột phá Thần Huyền Cảnh, đi lên cảnh giới cao hơn, hẳn sẽ không vì sự tình mấy ngày trước mà đi tới Thương Ngô thành báo thù đâu nhỉ?

Mà Ác Linh Kỹ Sĩ lại không cảm giác được ác ý từ người này.

Cái này để khiến hiếu kỳ, không có ác ý, nhưng lại đi lên Vân Lam sơn, ai vậy?

Sau khi đóng cửa phòng bếp lại, Ôn Bình đi tới, nhìn một "thanh niên" đang đạp trên cành lá khô mà đến.

Đương nhiên, mặt ngoài của hắn trẻ tuổi, chỉ là do thuật trú nhan mà thôi. Thực chất bên trong là một lão đầu hơn trăm tuổi. Thử hỏi Đông Hồ này người nào có thể tu luyện đến Thông Huyền thượng cảnh mà không vượt qua trăm tuổi?

Ngay tại lúc Ôn Bình định dò xét thông tin của hắn, người ở xa liền vẫy tay, hô:

- Ôn tông chủ, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?

Đảo mắt, người nọ liền tới trước mặt.

Ôn Bình cẩn thận nhìn hắn vài lần, điều khiến hắn chú ý là hoa phục người này mặc khảm nạm đủ loại bảo thạch, hoa lệ tới mức không thể hoa lệ hơn.

Ôn Bình hỏi:

- Tiền bối, một mình tới Bất Hủ Tông có chuyện gì sao?

- Ôn tông chủ quên rồi sao? Ngươi chẳng phải đã từng nói, nếu có duyên, ngươi nguyện ý kết giao ta người bạn này. Ta đoán chừng ngươi khẳng định sẽ không trở lại Hoàng Lê thành cho nên chỉ có thể tự mình tới tìm ngươi chơi đùa một chút!

Thanh niên nói xong, cười cười, kéo Ôn Bình đi.

Ôn Bình định phản kháng, nhưng là cảm thấy đối phương không có ác ý, hơn nữa nghe giọng nói của hắn cảm giác như đã từng quen biết trước đó.

- Bộp!

Sau khi thanh niên kia buông hắn ra, Ôn Bình vỗ trán một cái.

- Tiền bối là lão bản thần bí của Bích Nguyệt lâu kia?

Một người chưa từng lộ diện.

Chí ít là hắn ở Bích Nguyệt lâu nhiều ngày như vậy còn chưa thấy hắn ta một lần nào.

- Ta gọi là Bích Nguyệt Phiêu Linh, nhớ kỹ!

Thanh niên hoa phục cười cười, từ bên cạnh Ôn Bình đi lên, sau đó quay người lại nói:

- Rất tốt, vừa mở ra mạch môn liền có thể giết chết Vi Thiên Tuyệt. Không uổng công ta tự mình nấu nước trà cho ngươi. Không tệ a!

Nghe nói như thế, Ôn Bình ngây ra một lúc.

Thông Huyền thượng cảnh nấu nước cho hắn?

Ôn Bình tin là thật, bởi vì không ai đem cái này nói ra để yêu cầu đền đáp.

- Tiền bối, ngài...

- Yên tâm đi! Ta chỉ tới đây du ngoạn, không có chuyện gì khác! Thuận tiện tới kết giao ngươi người bạn này!

- Được a!

Lúc trước Ôn Bình cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, chuyện kết giao bằng hữu, sao có thể vừa thấy liền kết giao ngay?

Không hiểu rõ nhau một chút sao được?

Nhất là khi hắn là một tu sĩ Thông Huyền thượng cảnh, đúng nghĩa với chúa tể Đông Hồ.

Bích Nguyệt Phiêu Linh tựa hồ biết Ôn Bình còn lo lắng, cho nên tiếp tục giải thích :

- Sau khi ngươi rời đi, ta cũng đem bán Bích Nguyệt lâu. Thật ra ta phải cảm ơn ngươi, để ta nghĩ thông suốt.

Ôn Bình hỏi lại:

- Cảm ơn ta?

Bích Nguyệt Phiêu Linh nói tiếp:

- Đương nhiên, trước kia ta muốn ẩn cư trần thế, nghe tiếng xe ngựa, yên ổn đến cuối đời. Thực tế là còn lưu luyến nhiều thứ. Mà ngươi lại khác, vô số thiên tài tuyệt thế tham gia Thập Tú thí luyện, ngươi lại đem đệ tử tới làm loạn một hồi, lấy danh ngạch thí luyện, kết quả không tham gia. Phần này bỏ được, để ta hiểu ra. Đã không còn sống được lâu, nên ra ngoài kết giao thêm vài bằng hữu.

Nghe được Bích Nguyệt Phiêu Linh tán dương, Ôn Bình có chút lâng lâng.

Bất quá trong lòng lại thầm nghĩ: Không phải ta không muốn tham gia mà là mười ngày nhiệm vụ đến kỳ.

Bất quá những lời này không thể nói ra, Ôn Bình chỉ là nhìn Bích Nguyệt Phiêu Linh, trên vẻ mặt trẻ tuổi tuấn tú kia không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu gì gọi là sắp chết, liền mở miệng nói:

- Tiền bối, không ngài tới chỗ ta ngồi uống trà hàn huyên một chút!

Bình Luận (0)
Comment