Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Cho dù ngươi không mời ta, ta cũng nhất định sẽ đi. - Bích Nguyệt Phiêu Linh cười cười, sau đó cất bước đi về phía trước. Một bộ quen tay hay việc, cứ như trước kia hắn vẫn luôn ở Bất Hủ Tông.
Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Ôn Bình cảm thấy có hơi là lạ.
Bất quá, biết rõ có nghĩ cũng không nghĩ ra được gì, hắn liền bước nhanh hơn, dẫn Bích Nguyệt Phiêu Linh đến Thính Vũ Các, rót cho hắn một chén trà xanh bình thường.
Bất quá, Bích Nguyệt Phiêu Linh lại không hề tỏ ý ghét bỏ, nhấp một ngụm, sau đó nhắm mắt hưởng thụ tư vị:
- Trước đắng sau ngọt, ngược lại là một loại trà không tệ.
Dứt lời, Bích Nguyệt Phiêu Linh thả cái chén lên bàn, sau đó vừa cười vừa nói:
- Chẳng qua nếu như lần sau có Thông Huyền thượng cảnh đến chơi, đừng cho hắn uống loại trà này, không phải ai cũng hiểu được hưởng thụ bình thản.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy. Thử hỏi có ai lại dùng trà xanh để chiêu đãi Thông Huyền thượng cảnh?
Những thế lực khác, khi chiêu đãi hắn đều hận không thể lấy mấy thứ tốt áp đầu giường ra mời hắn nếm đấy.
Ôn Bình không để ý đến lời của Bích Nguyệt Phiêu Linh, mặc kệ trà có được hay không, hiện tại hắn chỉ muốn biết người ngồi trước mặt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn ta nói mệnh mình không còn dài.
Chẳng lẽ định tìm một chỗ yên tĩnh chờ chết?
Ôn Bình hỏi:
- Tiền bối, sắc mặt ngài thoạt nhìn rất tốt, không giống như có bệnh nha.
Bích Nguyệt Phiêu Linh thản nhiên cười, nói:
- Xem sắc mặt thì có thể nhìn ra cái gì, ta đã 190 tuổi, ngươi nhìn mặt ta có nhìn ra không? Không nói chuyện này, giờ nói xem, ngươi giết Vi Thiên Tuyệt như thế nào.
Ôn Bình hỏi:
- Việc này đã lan đến Hoàng Lê thành?
Bích Nguyệt Phiêu Linh lắc đầu, nhẹ giọng giải thích:
- Không có, trên đường đi, ta gặp phải một tên tiểu gia hỏa đang bỏ trốn khỏi Thương Ngô Thành, là hắn nói cho ta biết. Bất quá ta cảm thấy tin này không quá vài ngày sẽ đến Hoàng Lê thành thôi, sau đó không lâu, toàn bộ Đông Hồ đều sẽ biết. Vi Thiên Tuyệt vừa chết, hẳn là không còn ai dám tiếp 50 miếng bạch tinh treo thưởng của Đan Long nữa rồi, tạm thời ngươi có thể an nhàn một thời gian.
Nghe được lời của Bích Nguyệt Phiêu Linh, Ôn Bình vô thức bật cười, sau đó châm thêm trà cho người trước mắt.
Bất quá lúc này, vừa châm được một nửa thì Bích Nguyệt Phiêu Linh ngăn hắn lại:
- Trà này uống nhiều sẽ cảm thấy chát.
Ôn Bình thu hồi ấm trà, hỏi:
- Tiền bối, ngươi bán Bích Nguyệt Lâu đi, ngày sau tính toán như thế nào?
- Trạm thứ nhất là chỗ của ngươi. Thứ hai… Không biết, đi đến đâu hay đến đó, nói không chừng sẽ chết giữa đường, đến lúc đó không cần đi nữa.
Bích Nguyệt Phiêu Linh phong khinh vân đạm cười cười.
Chết, chữ này phát ra từ miệng hắn phảng phất tựa như một sợi lông hồng.
Ôn Bình không biết một người ngay cả chết cũng không kiêng kị rốt cuộc là mang tâm trạng gì. Riêng hắn… Hắn làm không được, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này, dù sao nhân sinh cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Có thể là xuất phát từ hiếu kỳ, Ôn Bình chợt mở miệng hỏi:
- Tiền bối, rốt cuộc ngài bị bệnh gì?
- Muốn biết?
Bích Nguyệt Phiêu Linh híp mắt cười nhìn Ôn Bình, tựa như đang câu dẫn hắn tiếp tục hỏi.
Bất quá hết lần này đến lần khác Ôn Bình không thuận theo ý hắn, lắc đầu bày ra bộ dạng “Ây da, ta không có hứng thú nha!”.
- Ha ha! - Bích Nguyệt Phiêu Linh cười to.
Bất quá nụ cười của hắn lúc này đây là cười khổ, đưa mắt nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ Thính Vũ Các, trong mắt hàm chứa bi thương không nói nên lời.
Loại cảm giác này tựa như là chim nhạn lạc đàn, không cách nào bay về được nữa.
Sau đó dùng một loại âm thanh nỉ non không ai nghe được mà than thở: Bách niên tu hành cuối cùng lại hóa thành đất vàng.
Mộ oanh chi độc của hắn, thiên hạ này ai có thể giải?
Nói không cam lòng kỳ thật vẫn có.
Nếu như không phải do Mộ oanh chi độc cản trở hắn thăng cấp Thần Huyền thì giờ đây hắn cũng không phải đợi đến khi thọ nguyên kết thúc mà nằm xuống.
Ôn Bình nhìn nhưng không nói gì.
Hắn không nghĩ Bích Nguyệt Phiêu Linh tốt, cũng không nghĩ hắn ta xấu.
Hai người cứ như vậy hàn huyên gần một canh giờ, Ôn Bình nghĩ sủi cảo có lẽ cũng sắp xong rồi, mà kỳ hạn một canh giờ của Bích Nguyệt Phiêu Linh cũng sắp đến.
Lúc này, Hoài Diệp đến Thính Vũ Các.
Sau khi gõ cửa, liền mở miệng nói:
- Tông chủ, Vân Trưởng Lão đã tấn cấp Thông Huyền Cảnh.
Ôn Bình gật đầu, không đi mở cửa, mà từ trong phòng nói vọng ra:
- Ân, ngươi đi trước đi. Nhớ tập họp mọi người đến chủ điện, ta có chuyện muốn tuyên bố.
- Ân.
Hoài Diệp gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Chợt nghe âm thanh của Bích Nguyệt Phiêu Linh vang lên sau lưng:
- Chúc mừng Ôn tông chủ lại có thêm Thông Huyền Cảnh môn nhân.
Ôn Bình quay đầu, liếc mắt nhìn Bích Nguyệt Phiêu Linh, vốn định cảm tạ, nhưng lời ra khỏi miệng lại là:
- Bích Nguyệt tiền bối, hôm nay đến đây thôi. Ta tiễn ngài xuống núi trước, nếu như ngày mai ngươi không đi, chúng ta lại hàn huyên.
- A, đến giờ cơm liền hạ lệnh đuổi khách, nào có người tông chủ nào như ngươi? - Bích Nguyệt Phiêu Linh bất đắc dĩ cười cười.
Hắn cảm thấy Ôn Bình thật sự không giống một tông chủ đứng đắn, tiếp đãi một cái Thông Huyền thượng cảnh như hắn, không nói đến chuyện không có người hầu, trà ngon, dù sao thì hắn cũng không có quá nhiều hảo cảm với mấy thứ lễ nghi phiền phức đó, thế nhưng vừa đến giờ cơm liền hạ lệnh trục khách, cái này… Có hơi quá!
Đây nào phải thái độ dùng để đối xử với Thông Huyền thượng cảnh?
Đối với chuyện này, Ôn Bình chỉ đáp:
- Tiền bối, quy củ Bất Hủ Tông, ngoại nhân không thể dừng lại tông quá một canh giờ.
- Còn có loại quy củ này?
Bích Nguyệt Phiêu Linh ngượng ngùng hỏi lại, bất quá hắn cũng không nói gì thêm, đứng dậy, cứ thế rời khỏi Thính Vũ Các.
Sau khi hít sâu một hơi, Bích Nguyệt Phiêu Linh nở nụ cười:
- Không thể không nói, thiên địa tại Bất Hủ Tông của ngươi quả đúng là tinh khiết, chỉ đứng ở đây thôi cũng đã cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Nghe thế, Ôn Bình nhoẻn miệng cười.
Bất quá hắn cũng không nói gì thêm.
Giơ một tay về phía trước, nói:
- Tiền bối, thỉnh!
Bích Nguyệt Phiêu Linh cười gật đầu, vừa đi vừa nói:
- Kiếp này vướng phải Mộ oanh chi độc, muốn mạng của ta, sợ rằng không có ngày sau nữa rồi. Ôn tông chủ, một tiếng bằng hữu của chúng ta sợ là phải để kiếp sau rồi.
- Ân.
Đến lúc này, Ôn Bình thật sự tin Bích Nguyệt Phiêu Linh, tin hắn đến đây chỉ vì một người bằng hữu.
Trong lúc tiễn hắn xuống núi, Ôn Bình cũng âm thầm hỏi hệ thống:
- Hệ thống, Mộ oanh chi độc này là thứ gì?
Hệ thống lập tức giải thích:
- Là cả đời khẳng định nhập huyệt “nguyền rủa”. Rất ít người gặp phải loại độc này, cũng có rất ít người vì nó mà chết. Thuộc loại tiên thiên chi độc, điểm đáng giận duy nhất ở nó chính là ngăn cảnh Thông Huyền Cảnh thăng Thần Huyền. Mà một Thông Huyền thượng cảnh nếu không thể thăng Thần Huyền thì tuổi thọ cũng chỉ đến 180, 190 năm. Mắc phải loại độc này, chỉ có thể chấp nhận sự thật chết già mà thôi.
Ôn Bình nhịn không được cảm thán một tiếng:
- Chuyện đó đúng là rất thảm.
Cảm thán xong, hắn tiếp tục tiến Bích Nguyệt Phiêu Linh đến Ngàn tầng thềm đá.
Nhưng hắn không nói gì không có nghĩa là hệ thống không nói:
- Kí chủ, ngươi không hiếu kỳ biện pháp giải Mộ oanh chi độc sao?
Ôn Bình nhàn nhạt lên tiếng:
- Sao ta lại phải hiếu kỳ về cái Mộ oanh chi độc kia? Ta có bị trúng phải nó đâu.
Hệ thống nói:
- Nhưng trước mắt có người trúng độc.