Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Chuyện đó hình như không có liên quan đến ta nha!
- Nhưng linh thiện của ngươi có thể loại trừ Mộ oanh chi độc, chỉ cần tăng thêm liều lượng, dùng nhiều lá của Kiến Mộc thụ là được.
- Ta cũng không thấy chuyện này có liên quan gì ta.
Từ sau chuyện của Mặc Nguyệt, Ôn Bình không còn nhiều hứng thú dùng linh thiện cứu giúp người khác, cho dù thiếu kim tệ hắn cũng không muốn làm vậy. Bởi lẽ người nào đáng cứu, người nào không đáng cứu rất khó phân định.
Hơn nữa, hắn cũng không phải y sư, loại chuyện hành y tế thế này giao cho người khác làm đi, so ra, hắn càng ưa thích nhân sinh bình thản của mình hơn.
Hơn nữa, hắn cũng chỉ mới gặp mặt Bích Nguyệt Phiêu Linh một lần mà thôi, hắn ta chết hay không thì liên quan gì hắn?
Nghĩ xong, Ôn Bình chào tạm biệt Bích Nguyệt Phiêu Linh.
Mà chuyện vị Thông Huyền thượng cảnh kia đến chẳng khác nào một cơn gió thoảng qua, Ôn Bình không có tâm tư nghĩ đến nó. Hắn vội vàng quay lại trù phòng, chia Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp vào chén.
Dùng đũa tách đôi một cái, liền có chất lỏng màu xanh lá trào ra.
Đương nhiên, thứ màu xanh này không quỷ dị, mà là màu xanh của lá non, đại biểu cho tân sinh, đại biểu cho sinh mệnh.
Kẹp một khối sủi cảo bỏ vào miệng, nhai vài cái, sau đó nuốt xuống bụng, lập tức cảm thấy có một dòng nước ấm tuôn trào vào kinh mạch. Loại cảm giác này rất vi diệu.
Dựa theo suy đoán của hắn, nếu như bản thân vẫn còn ở Luyện thể cảnh, dòng nước ấm này hẳn là ít nhất có thể thăng 2 tiểu cảnh giới.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán.
Lúc này, Triệu Dịch chạy tới:
- Tông chủ, tất cả mọi người đã đến chủ điện.
- Ân.
Ôn Bình gật đầu, cất bước rời khỏi trù phòng.
Đi vào chủ điện, trước là quét mắt nhìn Vân Liêu một cái, sau đó mới quay sang mọi người, nói:
- Hôm nay, triệu tập mọi người đến là có một việc muốn tuyên bố. Đầu tiên, chúc mừng Vân Trưởng Lão đột phá Thông Huyền Cảnh.
- Ba ba ba…
Tiếng vỗ tay ào ào vang lên.
Ôn Bình lại nói tiếp:
- Sau khi chúc mừng, ta có chuyện muốn nói. Linh thiện mới đã chuẩn bị xong cho mọi người, nhưng sẽ tuân theo lệ thu phí từ trước đến nay, mỗi một chén là 1000 kim tệ.
Nghe Ôn Bình nói vậy, không ai bàn tán 1000 kim tệ đắt thế nào cả.
Tất cả mọi người đều đứng xếp hàng, chờ.
Nguyệt Quang sủi cảo vốn là thứ tốt, thế nhưng tông chủ lại làm miễn phí cho mọi người ăn, thứ này thu phí… Không biết là tốt đến mức nào?
Mọi người không dám tưởng tượng, bởi vì có tưởng tượng cũng chẳng ra. Nhưng mỗi người đều biết, đó khẳng định là thứ tốt.
Ôn Bình tiếp tục nói:
- Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp có thể giúp tu sĩ Luyện thể đột phá 2 cảnh giới. Đối với Thông Huyền Cảnh có thể cường hóa Vô cấu chi thể. Nếu muốn ăn, hiện tại có thể giải tán, tiến đến trù phòng.
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người hai mắt nhìn nhau, sau đó đuổi theo Ôn Bình đến trù phòng.
Không có ngoại lệ, mỗi người đều muốn một chén.
Lâm Khả Vô đã sớm chờ đợi giây phút này, múc sủi cảo lên, không quản nóng, trực tiếp cho vào miệng. Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp vừa vào miệng, vẻ mặt Lâm Khả Vô bắt đầu biến hóa.
Một luồng nhiệt lập tức lan tràn toàn thân.
Ăn hết một chén, Dương Nhạc Nhạc bên cạnh vội vàng thúc giục:
- Nhanh đến khu Ký Túc Xá tăm rửa, sắp tẩy tinh phạt tủy rồi.
Lâm Khả Vô gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn đương nhiên biết không nên ở lại, bởi vì tràng diện tẩy tinh phạt tủy hắn đã từng thấy qua, không đẹp mắt lắm đâu.
...
Khu Ký Túc Xá, phòng tắm.
Lâm Khả Vô nhìn nước đen đọng dưới chân, nét cười càng lúc càng nồng đậm, chợt, hắn tùy ý xuất ra một quyền.
Vốn muốn thử xem lực lượng thế nào, nhưng tươi cười trên môi lại không tiếng động biến mất.
- Cái này!
- Cái này!
Liên tục phát ra hai chữ “cái này”, Lâm Khả Vô không cách nào biểu đạt được nội tâm của mình hiện tại.
Hắn đã mất đi khả năng ngôn ngữ, bởi vì một quyền vừa ra kia vậy mà đã đạt đến cảnh giới Luyện thể thập tam trọng. Lúc này, hắn mới nhớ đến lời Ôn Bình từng nói, Luyện thể cảnh có thể tăng cảnh giới.
Một chén sủi cảo trị giá thiên kim kia vậy mà có thể giúp hắn đột phát đến Luyện thể thập tam trọng.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu, vì sao đám… sư huynh, sư tỷ luôn nói tông chủ thu phí là có mục đích khác, không phải vi kiếm tiền, mà là để cho mọi người biết những thứ kia trân quý đến nhường nào.
Dù sao miễn phí sẽ rất dễ có được, mà như thế cũng sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Chén sủi cảo kia… Chớ nói thiên kim, vạn kim hắn cũng ăn.
Lâm Khả Vô thấp giọng cười một tiếng:
- Với bộ dáng hiện tại của ta, đoán chừng Tam tinh học viện cũng muốn tranh đoạt?
Vô cấu chi thể.
Hai mươi ba tuổi - Luyện thể thập tam trọng.
Thực lực này hẳn là có thể trực tiếp làm thủ tịch đệ tử của Tam tinh học viện?
...
Ngay lúc đó.
Trong phòng bếp, Dương Nhạc Nhạc, Triệu Tinh cùng mọi người đều nhao nhao kinh ngạc, cảm nhận cảnh giới của mình.
Dương Nhạc Nhạc từ Luyện thể thất trọng đột phá lên Luyện thể bát trọng.
Triệu Tinh từ Luyện thể lục trọng cũng đột phá lên Luyện thể bát trọng.
Hoài Diệp từ Luyện thể tứ trọng vậy mà tăng lên Luyện thể lục trọng.
...
Tóm lại, ngoại trừ Dương Nhạc Nhạc, Diệu Âm cùng Tần Mịch, những người còn lại đều tăng lên hai cảnh giới.
Diệu Âm là Luyện thể thập tam trọng, hiển nhiên không có chỗ để tăng.
Mà Tần Mịch, sớm đã là Luyện thể bát trọng, cho nên linh thiện cũng chỉ giúp hắn tăng lên một tiểu cảnh giới.
Thấy một màn như vậy, Ôn Bình không khỏi cảm thán lá của Kiến Mộc Thụ quá mức thần kỳ, ý nghĩ phủ loại cây này khắp núi bắt đầu sinh sôi nảy nở trong đầu hắn.
Tuy không có tiền, nhưng trong đầu Ôn Bình đã lập sẵn kế hoạch.
Dù sao mỗi ngày mua một hạt giống thì cũng có ngày đủ mà, đúng không?
...
Ban đêm.
Một cỗ xe do Phong lưu mã kéo chậm rãi chạy ra từ một gian trong phường thị.
Bích Nguyệt Phiêu Linh chậm rãi hướng cỗ xe trước mặt đi tới.
Trên xe có một gã trung niên đang ngồi, mặt hắn, ngay vị trí mũi có một vết sẹo dữ tợn. Diện mạo người này thô cuồng, nhìn ra là loại người hung hăng, man rợ, nhưng khi đối mặt với Bích Nguyệt Phiêu Linh, ánh mắt hắn lại vô cùng cung kính.
- Lão tổ, những thứ ngài muốn ta đã mua xong, đùi dê mười cái, ngài muốn ăn như thế nào?
Bích Nguyệt Phiêu Linh cười cười, nói:
- Trước khi chết đến Đông Hồ du ngoạn, trên đường đi có ăn một ít đùi dê nướng, đúng là thú vị. Sơn Hoa, rời khỏi Thương Ngô Thành, một mình ngươi trở về Tử Mạch hồ đi thôi, ta ở lại đây.
- Lão tổ, ngài đừng nói giỡn, sao ta có thể để một mình ngài ở lại. - Nam nhân trung niên trực tiếp chối bỏ kế hoạch của Bích Nguyệt Phiêu Linh, phòng ngừa lão tổ nhà mình lại tiếp tục, hắn vội nói sang chuyện khác. - Lão tổ, khoảng thời gian này ngài đã đi đâu?
Bích Nguyệt Phiêu Linh cũng không gạt hắn, nói thẳng:
- Lên Bất Hủ Tông, gặp tiểu tử Ôn Bình kia.
Sơn Hoa vội hỏi:
- A, ta cũng nghĩ ngài sẽ đi tìm hắn. Hắn không có biện pháp trị bệnh cho ngài sao?
Bích Nguyệt Phiêu Linh ngây ra một lúc, sau đó nói:
- Sao ngươi lại nói như vậy? Hắn chỉ là một hài tử, sao hiểu được y thuật.
- Lão tổ, ngài không biết?
- Biết cái gì?
- Đan Long vì sao phát lệnh treo thưởng như vậy? Không chỉ vì người của Bách Tông Liên Minh Hội bị Bất Hủ Tông giết, mà nguyên nhân chủ yếu là vì chủ sự Mặc Nguyệt mắc bệnh hiểm nghèo, Ôn Bình có cách trị nhưng hắn lại không ra tay cứu giúp. Nghe nói là vì có tiểu nhân cản trở, bằng không Mặc Nguyệt thật sự có cơ hội sống sót.
Sơn Hoa chậm rãi nói, cứ như hắn luôn đứng bên cạnh xem hết thảy.
Bích Nguyệt Phiêu Linh lại ngây người, hắn không biết vì sao Sơn Hoa lại biết rõ như vậy:
- Sao ngươi biết được?
Sơn Hoa trêu chọc nói:
- Lão tổ, chẳng lẽ ngài hồ đồ rồi? Lúc ở Hoàng Lê thành, chủ sự Bách Tông Liên Minh Hội - Mộ Dung Thanh đã từng nói với chúng ta. Khi đó ngài còn ngồi bên cạnh hắn nữa mà.