Cũng có thể cảm nhận được thân là quốc chủ U Quốc, lại đã đột phá tới nửa bước Nguyên Ương, Cức không cam lòng đến cỡ nào.
"Toàn lực công kích!"
"Hôm nay nhất định phải giết Thiên Vô Tâm!"
Vô Tẫn Thiên Huyền cười gằn hạ lệnh, nhưng hắn cũng không cho Trác Phong Trần gia nhập chiến đấu: "Phong Trần, ngươi đuổi theo giết những hoàng tộc U Quốc đào tẩu từ Khúc Cảnh thông đạo, một tên cũng không để lại!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Hai người hai yêu trăm miệng một lời đáp.
Giờ phút này, rốt cuộc Thiên Vô Tâm cũng không kềm được nữa.
"Vô Tẫn Thiên Huyền, hôm nay ngươi phải chết!" Thiên Vô Tâm phẫn nộ mở miệng, sau đó đưa tay một cái, khí tức liên tục tăng lên, một quyền có tính bạo tạc bắn ra.
Oanh
Hai người hai yêu Vô Tẫn Thiên Huyền đồng thời lùi lại ngàn trượng.
"Vậy ngươi cũng phải có bản sự đó!" Sau khi bị đẩy lui, nụ cười trên mặt Vô Tẫn Thiên Huyền lập tức thu lại, rốt cục hắn cũng nhận ra được trước đó Thiên Vô Tâm hoàn toàn không có xuất toàn lực.
Nói xong, Thiên Vô Tâm đã hóa thành kinh hồng trùng sát tới.
Mục tiêu, Vô Tẫn Thiên Huyền!
Hai vị Yêu Chủ khác với tân nhiệm đệ lục Thiên Bảng Hộ Trạch đều bị bỏ qua.
Nhưng mà Vô Tẫn Thiên Huyền không có lui, trực tiếp nghênh đón.
Nhìn đến đây, Ôn Bình lại chú ý tới đệ nhất Thiên Bảng Nạp Lan Mộ Hồng.
Thiên Vô Tâm làm thật.
Nạp Lan Mộ Hồng sẽ xuất hiện sao?
Ôn Bình cảm thấy tốt nhất là nên xuất hiện, hơn nữa còn phải chiến đến lưỡng bại câu thương, tập thể dưỡng thương một trăm năm.
Hoặc là hai bên đều vẫn lạc.
Nếu như là cái sau thì cho dù là hắn nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh lại.
Ôn Bình tiếp tục xem.
Sau khi phẫn nộ, đúng là Thiên Vô Tâm không phải tầm thường, Nguyên Ương Chi Lực bàng bạc từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, hóa hắn thành một vị chiến thần trăm trượng.
Một quyền đánh lui tứ địch!
Phanh!
Ngũ mạch cùng chấn động, oanh ra một quyền, đánh xuyên qua toàn bộ không trung quốc gia, phá vỡ ngàn dặm biển mây, giống như muốn mở ra Triều Thiên Hạp. Đứng mũi chịu sào, nếu như không phải mấy người Vô Tẫn Thiên Huyền trốn tránh kịp thì sợ là không chết cũng phải bị lột da.
Cảnh tượng này khiến cho Ôn Bình rung động mạnh.
Rất mạnh.
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Thiên Diệu Biến.
Hắn đã luyện hóa bao nhiêu Nguyên Ương Chi Lực?
Nhưng mà Ôn Bình cũng không hiếu kỳ về số lượng mà là hiếu kì một chuyện khác.
Nếu như giết hắn.
Thì sẽ tuôn ra bao nhiêu Nguyên Ương Chi Lực?
Không cần phải nói, chắc chắn là nhiều hơn khi Thiên Diệu Biến và Tử Nguyệt Tháp vẫn lạc!
Ôn Bình có chút hăng hái tưởng tượng một phen, cũng ngay lúc này, mấy người Vô Tẫn Thiên Huyền còn chưa tỉnh hồn từ trong Khúc Cảnh xông ra, đánh trả, đồng thời vẫn không quên trào phúng một câu: "Thiên Vô Tâm, ngươi nói xem khi hai người Thiên Diệu Biến, Tử Nguyệt Tháp vẫn lạc, có phải bọn họ rất tuyệt vọng hay không? Nếu như ngươi có mặt ở đó thì bọn họ sẽ không chết."
Bất Hủ Nhật báo đã nói, ba người Thiên Vô Tâm đều đi Bất Hủ Tông. Trước đó Thiên Vô Tâm không có xuất hiện cũng đã chứng minh chuyện này.
"Ồn ào!"
Thiên Vô Tâm nổi giận gầm lên một tiếng, lại oanh ra một quyền nữa, không chỉ đánh tan mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm mà Vô Tẫn Thiên Huyền thả ra trong khoảnh khắc mà còn bao phủ Vô Tẫn Thiên Huyền.
"Lâu chủ!"
"Lâu chủ!"
Hộ Trạch và hai vị Yêu Chủ kinh hô.
Mấy hơi sau, Vô Tẫn Thiên Huyền chưa tỉnh hồn xuất hiện ở trong biển mây nằm ngoài mười dặm, chỉ để lại một câu nói, sau đó lại trốn vào trong Khúc Cảnh, biến mất không thấy gì nữa.
"Vô năng cuồng nộ đi, bởi vì ngươi cũng chỉ có chút bản lãnh này thôi. Không có sức mạnh, lại không đầu não. Mấy trăm năm trước, ngươi coi thường Già Thiên Lâu ta, cho nên ngươi làm mất một nửa giang sơn Triều Thiên Hạp. Bây giờ ngươi lại coi thường Bất Hủ Tông, cho nên hoàng tộc ngươi hao tổn một nửa nửa bước Nguyên Ương!"
Thiên Vô Tâm nghe được câu này thì triệt để bạo tẩu: "Có ta ở đây, hoàng tộc U Quốc sẽ không mất! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ để cho tất cả các ngươi trả giá bằng máu. Ta sẽ đích thân vặn đầu ngươi và tông chủ Bất Hủ Tông xuống, treo ở đỉnh Tổ Sơn!"
Nói xong, đâm đầu thẳng vào trong Khúc Cảnh, điên cuồng đuổi giết Vô Tẫn Thiên Huyền, ngay cả vô số hậu duệ hoàng tộc ở bên ngoài quốc đô sau lưng cũng không thèm quan tâm tới.
Tông chủ Bất Hủ Tông, hắn tạm thời không giải quyết được.
Nhưng Vô Tẫn Thiên Huyền tự chui đầu vào lưới, há có thể để hắn đào tẩu!
Sau khi hai người một trước một sau đâm vào Khúc Cảnh, Hộ Trạch với hai vị Yêu Chủ không có đuổi theo trợ giúp lâu chủ tứ cố vô thân của nhà mình mà quay người vọt thẳng ra bên ngoài quốc đô U Quốc.
Ở xa Bất Hủ Tông, Ôn Bình nghe Vô Tẫn Thiên Huyền kéo thù hận cho mình thì cũng cạn lời: "Hai người các ngươi đánh thì đánh đi, kéo ta vào làm gì."
Sau khi hai người vào Khúc Cảnh, trước mắt Ôn Bình cũng mất hình ảnh của hai người, chỉ có thể quan sát mấy vị nửa bước Nguyên Ương của Già Thiên Lâu điên cuồng giết chóc bên ngoài quốc đô.
Cho dù là hoàng tộc U Quốc hay là người tu hành bình thường của U Quốc, từ Thiên Vô Cấm cho đến Thông Huyền, Thần Huyền thì nửa bước Nguyên Ương của Già Thiên Lâu đều không buông tha cho bất cứ người nào.
Trong lúc nhất thời, vô số người hiểu ra, bọn họ muốn sống sót được trong trường hạo kiếp này là chuyện không thể nào.
Bất Hủ Nhật báo không có nói đùa.
Thiên Bảng cũng không phải là âm mưu.
Hoàng tộc U Quốc vẫn lạc hai vị lão tổ thật, cho nên Già Thiên Lâu mới dám không chút kiêng kỵ giết tới quốc đô U Quốc.
"Ta mới chuyển đến quốc đô hôm trước!"
"Tại sao? Ta vất vả lắm mới tu luyện tới Địa Vô Cấm, lại phải đối mặt với hạo kiếp như thế. Hoàng tộc U Quốc, tại sao ngươi phải đi trêu chọc Bất Hủ Tông!"
"Cho dù là Tử Khí Các hay là Bất Hủ Nhật báo, rõ ràng đều là cơ hội tốt để cải thiên hoán địa. Tại sao hoàng tộc U Quốc lại không chịu buông tha cho chúng nó?"