Trước khi chết mọi người phát ra đủ loại thanh âm, có phẫn nộ, cam chịu, cũng có không cam lòng, nhưng nhiều nhất chính là oán trách.
Bởi vì bọn họ đều biết tất cả những chuyện này đều có thể tránh được.
Chỉ cần hoàng tộc có thể dung tha cho Bất Hủ Tông thì làm gì có chuyện Bất Hủ Tông phản bội U Quốc. Ai trong U Quốc cũng biết là Bất Hủ Tông ủng hộ Long Dương Vương.
Nếu như Long Dương Vương tiếp vị, tương lai U Quốc sẽ chỉ nâng cao một bước.
Trong những tiếng oán giận này, Bạo Loạn Vương, Hợp Bi Vương chật vật bị Trác Phong Trần bắt từ bên trong Khúc Cảnh về, sau đó bị giết chết ngay trước mắt rất nhiều người của U Quốc.
Hai người Long Dương Vương và Tư Không Truy Tinh được mời đi vào Tẫn Tri Lâu thấy cảnh này thì cảm khái vô hạn. Nhất là Long Dương Vương, bởi vì Bạo Loạn Vương, Hợp Bi Vương đấu với hắn trăm năm.
Hắn vạn lần không ngờ được là kết quả cuối cùng của hai người lại là như thế này. Tư Không Truy Tinh thì lại khác, nhìn thấy Hợp Bi Vương và Bạo Loạn Vương vẫn lạc, trong lòng hắn cuồng hỉ. Bởi vì một khi bọn họ chết, hoàng tộc chỉ còn lại có một vị hoàng tộc phong vương duy nhất là Long Dương Vương.
Long Dương Vương còn là người một nhà!
Có lẽ là cảm ứng được hoàng tộc đang gặp nạn, Thiên Vô Tâm truy kích Vô Tẫn Thiên Huyền một khắc đồng hồ mà không có kết quả thì lập tức trở về quốc đô U Quốc, đến lúc này mới xem như ổn định lại được cục diện tận thế bên ngoài quốc đô U Quốc. Nhưng mà, hoàng tộc sống trong đó đã vẫn lạc hơn một nửa.
Về phần chính phủ U Quốc, quân đội với người tu hành khác thì vẫn lạc vô số kể. Phỏng đoán cẩn thận thì trong một khắc đồng hồ này, người sống trong quốc đô U Quốc bị giết ít nhất một nửa.
"Đều chết hết cho ta!" Phẫn nộ, Thiên Vô Tâm lại bộc phát lần nữa.
Phanh!
Ngũ mạch cùng chấn động, một quyền đánh tới cường giả nửa bước Nguyên Ương của Già Thiên Lâu đang ở gần nhất là Hộ Trạch. Hộ Trạch không có năng lực trốn tránh như Vô Tẫn Thiên Huyền, vừa định bước vào bên trong Khúc Cảnh để tránh né thì đã bị mạch khí với Nguyên Ương Chi Lực bao phủ lại.
Vẫn lạc ngay tại chỗ!
"Hộ Trạch!" Trác Phong Trần kinh hãi, sau đó vội vàng tụ lại với hai vị Yêu Chủ khác: "Hợp lực xuất thủ, không nên giữ lại. Chúng ta không phải là đối thủ của Thiên Vô Tâm!"
Hai yêu gật đầu, Hộ Trạch chết đã chứng mình lời Trác Phong Trần nói, cho nên bọn họ hoàn toàn không dám giữ lại chút nào trong lúc này .
Ôn Bình nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt một chút: "Đã hao tổn mất một vị nửa bước Nguyên Ương rồi mà người của Già Thiên Lâu còn không chịu đi hay sao?"
Chẳng lẽ là đang chờ Nạp Lan Mộ Hồng?
Ôn Bình vừa luyện hóa Nguyên Ương Chi Lực vừa lẳng lặng chờ đợi đệ nhất Thiên Bảng là Nạp Lan Mộ Hồng xuất hiện, nhưng mà thời gian mấy canh giờ trôi qua cũng không thấy được bóng dáng của người đó.
Ngược lại là Vô Tẫn Thiên Huyền đi mà quay lại, gia nhập đại chiến, khiến cho bọn người vốn chỉ có thể bị đánh Trác Phong Trần thở dài một hơi.
Đương nhiên.
Cũng chỉ là thở dài một hơi thôi.
Mới vừa rồi là hoàn toàn không thể đánh trả, bây giờ miễn cưỡng có thể đánh trả một chút.
"Đến nước này rồi mà còn không chịu ra tay, vẫn giữ bình tĩnh như thế được sao?" Ôn Bình nghi hoặc lẩm bẩm một câu, cũng lười đoán xem có chuyện uẩn khúc gì giấu sau chuyện này.
Sau khi chiến đấu kéo dài thêm nửa canh giờ nữa, chân trời đột nhiên xuất hiện ba điểm đen nhanh chóng tới gần, đồng thời càng ngày càng gần.
"Tới rồi sao?"
Ôn Bình âm thầm kích động một cái.
Nhưng khi có thể nhìn ra được diện mạo của người tới thì lại phát hiện người tới cũng không phải nữ nhân, mà là một người hai yêu.
Người dẫn đầu bị ngọn lửa màu vàng óng quấn quanh, tỏa ra hào quang chói mắt, chiếu lóa mắt người xem, giống như mặt trời chói chan ban trưa.
Ôn Bình vội vàng dùng hệ thống xem tin tức giản dị về nó.
“Diệu Nhật.”
“Giới tính: Nam.”
“Cảnh giới: Nửa bước Nguyên Ương.”
“Đứng đầu trong Tam Thiên Tướng U Quốc, trước mắt xếm hạng thứ ba trên Thiên Bảng...”
"Hóa ra chính là ngươi."
Trước đó Ôn Bình còn hiếu kì không biết tại sao U Quốc đại họa lâm đầu rồi mà lại không nhìn thấy xếp hạng thứ tư trên Thiên Bảng là Diệu Nhật.
Sau khi lẩm bẩm một câu, Ôn Bình lại nhìn hai Yêu Chủ bên cạnh hắn. Một Kình Thiên Thanh Ngưu, một Thiên Nhãn Hồng Chu, theo thói quen, Ôn Bình nhìn đẳng cấp huyết mạch của đối phương trước.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đều là huyết mạch cấp S. Chuyện duy nhất khiến cho Ôn Bình cảm thấy ngoài ý muốn chính là hai yêu này lại chính là hai vị Hộ Quốc Thiên Tướng không biết tên, hơn nữa cực kỳ thần bí của U Quốc.
Khó trách top mười Thiên Bảng ** không có vị trí nào cho đối phương.
Vậy nếu như bốn người Phó Thiên Tà, Thiên Hà Sơn, Thiên Diệu Biến, Tử Nguyệt Tháp không chết vào tay hắn, lại thêm Thiên Vô Tâm với ba vị Thiên Tướng thì U Quốc có tới tám vị cường giả nửa bước Nguyên Ương.
Khó trách cho dù Già Thiên Lâu có cường giả nửa bước Nguyên Ương mạnh mẽ nhất tọa trấn nhưng vẫn không dám làm càn quá mức, mấy trăm năm qua đều chỉ là tiểu đả tiểu nháo.
"Chuyện càng ngày càng trở nên kích thích rồi." Ôn Bình biết chuyện hôm nay chắc chắn không thể nào kết thúc yên lành được, nhưng không ngờ được là nó sẽ càng ngày càng nghiêm trọng như vậy.
Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi vị Nạp Lan Mộ Hồng đó nữa thôi!
"Vô Tẫn Thiên Huyền, đi chết đi cho ta!"
Diệu Nhật tức giận, liệt diễm cự phủ to lớn trong tay hắn ầm ầm rơi xuống, mục tiêu tập trung vào lâu chủ Già Thiên Lâu Vô Tẫn Thiên Huyền.
Là người xếp hạng thứ tư trên Thiên Bảng trước đó.
Bây giờ lên hạng ba Thiên Bảng.
Thực lực mạnh mẽ.
Từ chuyện Vô Tẫn Thiên Huyền nhìn thấy cự phủ đánh tới, quả quyết thi triển mạch thuật lưu phái Thiên cấp thượng phẩm, cộng thêm Lục tuyền Tuyền Qua Đồ, đồng thời còn kích hoạt một cái cự thuẫn màu xanh, ngưng tụ ra vòng bảo hộ hộ thể màu xanh cũng có thể thấy được thực lực hai người chênh lệch không chỉ một chút.