Mặt khác, hai vị Yêu tổ chạy đến trợ giúp thân hình đại chấn, cuốn theo yêu khí bàng bạc, giống như thiên ngoại sao băng nhào về phía hai vị Yêu Chủ của Già Thiên Lâu.
Nhưng mà hai vị Yêu Chủ của Già Thiên Lâu chỉ có thể chú ý đầu không lo được mông. Bởi vì thế công của Thiên Vô Tâm còn đáng sợ hơn Yêu Chủ đang vọt thẳng tới bọn họ.
Trong nháy mắt.
Mọi người lao vào đánh giáp lá cà.
Oanh.
Ầm ầm.
Theo ba người Diệu Nhật giết tới, thiên địa lại biến sắc, thế cục cũng nghịch chuyển trong nháy mắt.
Vừa đối mặt, phòng tuyến của Vô Tẫn Thiên Huyền lập tức bị đánh tan. Vô Tẫn Thiên Huyền còn đỡ, có không biết hộ thuẫn màu xanh không biết là Tuyền Qua Thần Tượng cảnh giới gì chế tạo hộ thể, cho nên không sao. Nhưng hai vị Yêu Chủ của Già Thiên Lâu với Trác Phong Trần thì thảm rồi.
Một người hai yêu đồng thời gánh lấy công kích đến từ Thiên Vô Tâm, cộng thêm công kích của hai vị Yêu Chủ. Song trọng đả kích, mặc dù không chết nhưng thương thế không nhỏ, yêu khu mạnh mẽ xuất hiện vết thương có thể nhìn thấy xương trắng, chỗ dựa lớn nhất của Yêu Chủ Thôn Thiên Mãng là độc nha cũng bị đánh gãy một cái.
Nhưng mà hai yêu nào có rảnh rỗi quan tâm thương thế của mình, hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó đồng thời đưa mắt nhìn Vô Tẫn Thiên Huyền.
Vô Tẫn Thiên Huyền, Trác Phong Trần với hai vị Yêu Chủ mà còn không phải là đối thủ của một mình Thiên Vô Tâm, chớ nói chi bây giờ tiếp viện của U Quốc đã tới.
Còn muốn tiếp tục không?
Nhưng mà bọn họ cũng không có nhận được mệnh lệnh từ Vô Tẫn Thiên Huyền.
Chỉ có thể kiên trì tiếp tục đánh.
Không, nói đúng hơn là tiếp tục bị đánh.
Chuyện này khiến cho mọi người trong quốc đô U Quốc cảm nhận được hi vọng, vui đến phát khóc và tiếng hò hét liên tiếp vang lên.
"Rốt cuộc ba vị Thiên Tướng cũng xuất hiện!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
"Bốn đánh bốn, Già Thiên Lâu hoàn toàn không phải là đối thủ. Chúng ta được cứu rồi!"
"Lão tổ, giết bọn họ."
"Giết sạch bọn họ!"
Nghe mấy tiếng hét vui đến phát khóc này, Ôn Bình nhíu mày, bởi vì hắn không chỉ không nhìn thấy Nạp Lan Mộ Hồng xuất hiện, cũng không nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Thiên Vô Tâm.
Trong hình ảnh Hắc Ảnh truyền về, hình như biểu cảm trên mặt Thiên Vô Tâm càng ngưng trọng hơn, hơn nữa có khoảnh khắc ánh mắt hắn nhìn về phía mấy người Diệu Nhật tràn đầy phẫn nộ.
Loại phẫn nộ đó còn hơn một lượng lớn hoàng tộc U Quốc và quốc chủ U Quốc cũng vẫn lạc ngay trước mắt mình.
Nhưng rõ ràng thế cục đã chuyển hướng sang có lợi.
"Xem ra sở dĩ ba người bọn họ không ở quốc đô cũng không phải là không có nguyên nhân." Ôn Bình lẩm bẩm một câu, hăng hái xem tiếp.
Bây giờ hắn giống như một khán giả xem phim.
Không biết kịch bản.
Rất kích thích!
Lại thêm kịch bản mở đầu của bộ phim này là hắn viết.
Vậy thì càng kích thích!
Mặc dù không biết Thiên Vô Tâm khác thường như vậy là vì nguyên nhân gì, nhưng nếu như cuối cùng, kết quả của trận đại chiến này là do hắn đến vẽ dấu chấm tròn.
Như vậy thì có thể vui đến ngủ không yên!
Nghĩ đến đây, Ôn Bình không tự chủ được móc Truyền Âm Thạch ra truyền âm cho Vân Liêu: "Vân trưởng lão, lập tức truyền âm nói cho tất cả mọi người. Ở yên trong tông môn, mấy ngày nay phải ở trong khu vực tu luyện, khi ta không có hạ lệnh thì không được phép đi ra ngoài. Người ở ngoài tông môn thì tạm thời đừng về."
Nếu cưỡng chế truyền tống người về, chắc chắn hắn sẽ không đần độn đi công kích Pháp Sư Tháp, phát động Trấn Thủ Sứ phản kích, cho nên hắn chỉ có thể tự mình ra tay.
Nửa bước Nguyên Ương đại chiến, ai bị tác động đến cũng đều phải chết.
"Vâng, tông chủ!"
Vân Liêu không có hỏi nhiều, gật đầu đáp.
Cất Truyền Âm Thạch, nghe Trần Hiết bên cạnh bất đắc dĩ càu nhàu: "Sao ngươi không hỏi tông chủ xem là đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi ngốc sao, tông chủ làm như vậy chắc chắn là muốn giết người nữa. Mục tiêu rất có thể là một hoặc là mấy người trong số những người chúng ta nhìn thấy trước mắt." Vân Liêu đưa mắt nhìn hình ảnh trên Hắc Tường, vẻ mặt ý vị thâm trường.
Trần Hiết và những người khác trong Tẫn Tri Lâu cũng không tự chủ được nhìn về phía Hắc Tường, trong lòng bắt đầu suy đoán tông chủ muốn giết ai.
Long Dương Vương và Tư Không Truy Tinh thì khác, hai người là người của U Quốc, biết được có thể sẽ như vậy thì một người trầm mặc một người cuồng hỉ.
Long Dương Vương trầm mặc vì giờ phút này, trong đầu của hắn suy nghĩ ngàn vạn. Là người của U Quốc, hắn càng hi vọng lần này mục tiêu của tông chủ là Già Thiên Lâu.
Nhưng mà trước mắt, Già Thiên Lâu không oán không thù với Bất Hủ Tông, ngược lại là U Quốc vẫn luôn mạo phạm Bất Hủ Tông.
Nghĩ đến đây, Long Dương Vương không khỏi âm thầm thở dài một hơi.
Hoàng tộc U Quốc.
Đường càng đi càng hẹp.
Mà Tư Không Truy Tinh cuồng hỉ vì cảm giác đứng sau gây ra tất cả mọi chuyện. Hoàng tộc U Quốc, Già Thiên Lâu đều rất mạnh mẽ, còn không phải là bị tông chủ nắm lấy?
Chủ yếu nhất là bọn họ cũng không biết!
Mấy hơi sau, Vân Liêu vội vàng chạy xuống lầu, lần lượt liên hệ đệ tử và trưởng lão tông môn, đồng thời dùng đặc quyền của Đại trưởng lão tăng thêm một cái trừng phạt.
Không cho phép vào Quan Ảnh Thất trong một tháng!
Bởi vì trước mắt, ngoại trừ tông chủ và Mộc Long trưởng lão ra, bất kể là ai trong Bất Hủ Tông, chỉ cần bị đại chiến lan đến gần thì khả năng còn sống rất thấp.
Cho dù là trưởng lão Đao Ma cũng giống như thế.
...
Trên không Quốc đô U Quốc.
Thế cục thay đổi khiến cho vẻ mặt Vô Tẫn Thiên Huyền trở nên ngưng trọng, cũng khiến cho bên hoàng tộc U Quốc ngoài quốc đô U Quốc phấn khởi không thôi.
Nhưng mà trên mặt Thiên Vô Tâm lại không có ý cười.
Đại chiến vẫn tiếp tục, thế cục cũng càng rõ ràng hơn.
Thiên Vô Tâm đuổi hai vị hộ quốc Thiên Tướng tới tiếp viện đi, sau đó một mình độc chiến Trác Phong Trần với hai vị Yêu Chủ, lấy thực lực tuyệt đối áp chế bọn họ.