Mà Vô Tẫn Thiên Huyền bị ba vị hộ quốc Thiên Tướng vây công, thanh quang hộ thuẫn nguy cơ trùng trùng, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi thanh quang hộ thuẫn vỡ vụn sẽ là thời khắc Vô Tẫn Thiên Huyền đại nạn lâm đầu. Nhưng hình như Vô Tẫn Thiên Huyền còn chưa chịu lui.
"Vô Tẫn Thiên Huyền, hôm nay ngươi phải chôn theo con ta!" Mắt thấy thanh quang hộ thuẫn sắp nát, thế công của Diệu Nhật càng mãnh liệt hơn.
Vô Tẫn Thiên Huyền làm như không thấy, toàn lực chống cự đồng thời vẫn không quên trào phúng vài câu: "Đừng lo lắng, ta đã giết rất nhiều hoàng tộc U Quốc để chôn theo con ngươi. Hơn nữa trước khi chết, hắn cũng tay làm hàm nhai kéo rất nhiều người của U Quốc chết theo, cho nên sau khi chết chắc chắn sẽ không cô đơn."
Diệu Nhật tức giận đáp lại, lực đạo trong tay bỗng mãnh liệt hơn ba phần, hoàn toàn không nương tay: "Hôm nay lão tử nhất định phải giết ngươi!"
"Ta muốn đi, ngươi có thể giữ ta lại?"
Vô Tẫn Thiên Huyền trào phúng một câu, cực kỳ tự tin.
Diệu Nhật tức giận: "Vậy thì ta giết tới Già Thiên Lâu! Con ta có Nguyên Ương chi tư, hắn chết, ta sẽ khiến cho Già Thiên Lâu ngươi trả giới nặng nề."
"Đến lúc đó Già Thiên Lâu ta chờ ngươi! Nhưng mà trước đó, hi vọng ngươi có thể sống sót từ tay Bất Hủ Tông. Các ngươi chọc phải người không nên chọc!" Biểu cảm ngưng trọng trên mặt Vô Tẫn Thiên Huyền đột nhiên chuyển qua trào phúng, có vẻ như hắn cảm thấy Diệu Nhật ngây thơ như trẻ con.
Cho đến khi một vị Yêu Chủ của Già Thiên Lâu bị Thiên Vô Tâm chém đầu sói, máu vẩy trời cao, Vô Tẫn Thiên Huyền mới thôi không chế giễu nữa.
Hao tổn hai vị nửa bước Nguyên Ương.
Giá quá lớn!
Nếu như tiếp tục như thế nữa, chuyến này sẽ lỗ nặng.
Trong lúc đám người bên ngoài quốc đô thấy cảnh này mà reo hò, khi Diệu Nhật chuẩn bị dùng một kích cuối cùng phá vỡ hộ thuẫn màu xanh, Vô Tẫn Thiên Huyền mở miệng.
"Khoan..."
Nhưng mới nói ra một chữ thì im bặt.
Bởi vì trên bầu trời, một mảnh mạch khí huyết hồng sắc đang sôi trào cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp, khí thế mạnh mẽ, còn hơn Thiên Vô Tâm.
Trong huyết sắc mạch khí này, một vị nữ nhân áo đỏ lãnh ngạo chắp tay đi tới, mỗi một bước đi nhìn như rất chậm, nhưng một bước lại là ngàn trượng.
Nhìn thấy người này, Ôn Bình hai mắt tỏa sáng.
Gọi hệ thống mở ra tin tức giản dị về đối phương.
“Nạp Lan Mộ Hồng.”
“Cảnh giới: Nửa bước Nguyên Ương.”
“Tuổi tác: Hai ngàn bảy trăm tám mươi chín tuổi.”
“Một người thần bí không rõ lai lịch, hình như không phải là người của Triều Thiên Hạp.”
...
"Một chút tin tức hữu dụng cũng không có." Mặc dù hệ thống cung cấp tin tức giản dị cũng rất đơn giản thật, nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Bình nhìn thấy tin tức đơn giản đến mức này.
Nhưng mà một câu cuối cùng khiến cho Ôn Bình nghĩ tới điều gì đó.
Bên ngoài Triều Thiên Hạp...
Ngay lúc đó, Thiên Vô Tâm thấy Nạp Lan Mộ Hồng xuất hiện, lập tức ngừng truy sát Trác Phong Trần và hai vị Yêu Chủ, chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với Nạp Lan Mộ Hồng. Ngũ mạch cùng chấn động, đồng thời một tấm Lục tuyền Tuyền Qua Đồ cũng vận chuyển.
"Chịu đi ra rồi?"
Thiên Vô Tâm lạnh lùng nhìn thẳng Nạp Lan Mộ Hồng áo đỏ bồng bềnh nơi xa.
Nạp Lan Mộ Hồng không hề động, bình tĩnh đáp lại: "Đại thế chi tranh, há có chuyện không chết người được? Chỉ cần chết ít hơn hoàng tộc U Quốc ngươi... là đủ rồi."
Nghe được câu này, mặt Thiên Vô Tâm co rúm lại.
Không nhắc tới còn được, nhắc lại thì không khác gì xát muối trên vết thương, hoàng tộc tích lũy nửa bước Nguyên Ương trong mấy trăm năm, đột nhiên hao tổn hơn phân nửa.
Ai chịu nổi?
"Bớt nói nhảm, khai chiến đi. Lão phu cũng muốn xem xem, đệ nhất Thiên Bảng ngươi có phải thực chí danh quy hay không." Nói xong, Thiên Vô Tâm ngũ mạch cùng chấn động.
Phanh ——
Sau khi rung động, Thiên Vô Tâm cũng như Vô Tẫn Thiên Huyền, lấy một món vũ khí không biết do Tuyền Qua Thần Tượng cảnh giới gì chế tạo.
Một cái mâm tròn!
Một cái mâm tròn sau khi được lấy từ tàng giới ra ngoài thì quay tròn xung quanh Thiên Vô Tâm, đồng thời trong mấy hơi thở thì một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa vô tận.
Trong khoảnh khắc, mâm tròn xoay tròn đĩa hóa ra lít nha lít nhít, gắn đầy thiên khung, khiến cho người ta nhìn thấy mà hoa mắt, cũng thấy trừ Nạp Lan Mộ Hồng ra thì tất cả mọi người vội vàng triệt thoái về sau.
Bởi vì giờ khắc này, bọn họ cảm nhận được áp lực, một loại cảm giác ngạt thở, tử vong đã lâu không cảm nhận được.
Nạp Lan Mộ Hồng thấy thế, sắc mặt hơi động, sau đó ngũ mạch cùng chấn động, thể hiện ra song sắc mạch môn hiếm thấy, nhưng không có vội vã động thủ: "Vừa thấy mặt thì dùng Vô Niệm Phi Bàn, được, vậy ta chiều ý ngươi, kết thúc trận đại chiến này sớm. Một chiêu định thắng bại đi!"
"Ta thua, U Quốc cho ngươi tam vực. Ngươi thua, để mạng Vô Tẫn Thiên Huyền lại đây." Thiên Vô Tâm lãnh mâu nhìn thẳng Vô Tẫn Thiên Huyền xa xa.
Vô Tẫn Thiên Huyền trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng thì Nạp Lan Mộ Hồng đã xem thường, nói tiếp: "Nếu ta thua, Già Thiên Lâu có thể cho ngươi thêm mười năm nữa, để ngươi có thời gian chậm rãi đi giải quyết cái phiền toái Bất Hủ Tông này."
"Tiền bối!"
Vô Tẫn Thiên Huyền kinh hô.
Cơ hội này hắn đã chờ hai trăm năm.
Mãi mới chờ đến lúc này, sao có thể kết thúc như vậy được?
Hơn nữa đã vẫn lạc hai vị nửa bước Nguyên Ương, sao có thể nói kết thúc là kết thúc như vậy được?
Nhưng mà, Nạp Lan Mộ Hồng giống như không có nghe thấy, mở miệng nói tiếp: "Mười năm không được, ta có thể cho ngươi năm mươi năm, thậm chí một trăm năm."
"Ngươi tính hay quá ha, Bất Hủ Tông thực lực thâm bất khả trắc, trước mắt chắc chắn có tồn tại sánh vai ta và ngươi. Để cho ta đấu với bọn họ, ngươi có thể ngồi làm ngư ông thu lợi?" Thiên Vô Tâm hừ lạnh một tiếng, cũng lười nói nhảm nữa.
Hét lớn một tiếng, sau đó đưa tay vung ra, ngàn vạn phi bàn bắn thẳng đến chỗ Nạp Lan Mộ Hồng. Nạp Lan Mộ Hồng thấy thế thì cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi ta tranh nhau, cũng sẽ để cho Bất Hủ Tông có thể ngồi làm ngư ông thu lợi. Vậy thì một chiêu đi, nếu như ngươi thua, cho ta ba mươi đạo Nguyên Ương Chi Lực là được."
"Có thể!"