Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1959 - Chương 1811 - Muốn Kết Thúc Như Vậy? Không Thể Nào (2)

Chương 1811 - Muốn kết thúc như vậy? Không thể nào (2)
Chương 1811 - Muốn kết thúc như vậy? Không thể nào (2)

Thiên Vô Tâm nói xong, Nạp Lan Mộ Hồng cũng lấy một cái viên cầu không biết do Tuyền Qua Thần Tượng cảnh giới gì chế tạo ra, đồng thời mở Thất Tuyền Tuyền Qua Đồ ra tăng phúc. Nạp Lan Mộ Hồng một tay cầm viên cầu màu trắng, tay kia thì đặt ở mặt ngoài viên cầu, trong khoảnh khắc thì có mưa to rơi xuống.

Cùng lúc đó, ở Thính Vũ Các, Ôn Bình cũng cạn lời.

"Ngươi tới chi bằng không tới." Ôn Bình thực sự không ngờ được là Nạp Lan Mộ Hồng đến, mặc dù khiến cho đại chiến càn kịch liệt hơn nhưng đồng thời cũng kết thúc trận đại chiến này luôn.

Không cho hắn ngồi làm ngư ông thu lợi?

Làm như vậy rất quá đáng.

Còn quá đáng hơn đi ăn lẩu mà không cho đũa.

Mình tân tân khổ khổ gây ra trận đại chiến này, mưu đồ gì, chẳng phải là muốn cho bọn họ ngao cò tranh nhau, ngư ông thu lợi hay sao?

"Nhưng mà ngươi cũng nhắc nhở ta. Các ngươi bắt đầu ý thức được uy hiếp của Bất Hủ Tông ta, chắc chắn sẽ không dễ dàng bộc phát ra đại chiến ở mức độ này nữa, vậy thì ta tuyệt đối sẽ không để cho các ngươi kết thúc đại chiến dễ dàng như vậy. Nếu đã như vậy thì ta phải lợi dụng trận đại chiến này vớt thêm chút lợi ích."

Thi thể của nửa bước Nguyên Ương Yêu Chủ hiếm có, dù nói thế nào cũng phải làm thêm một hai cái. Không cần biết là dùng để ấp Yêu Chủ càng mạnh mẽ hơn cũng được, hay là chỉ dùng Vong Linh Triệu Hoán Thuật khống chế cũng được, đối với hắn và Bất Hủ Tông thì đều là phương pháp trở nên mạnh mẽ hơn.

Đang suy tư, Thiên Vô Tâm đã chính diện giao phong với Nạp Lan Mộ Hồng. Vô Tận Phi Bàn kéo theo mạch khí mênh mông với từng sợi Nguyên Ương Chi Lực không ngừng đánh thẳng tới Nạp Lan Mộ Hồng. Mà Nạp Lan Mộ Hồng chỉ nắm lấy viên cầu màu trắng đó, khu sử viên cầu màu trắng phóng ra từng đạo thanh mang.

Thanh mang như tơ, nhưng thắng ở số lượng nhiều, như là vô số con rắn nhỏ bay múa trên không trung, liên tục đâm rách từng cái phi bàn.

Giao phong như thế này, không thể phủ nhận, nhưng mà còn chưa đến mức có thể khiến cho hắn cảm thấy kinh diễm. Điều duy nhất đáng nhắc tới chính là thủ đoạn của Nạp Lan Mộ Hồng.

Bởi vì vô số mưa to bàng bạc đang đảo lưu.

Mưa không phải từ trên trời giáng xuống, ngược lại, lại từ khắp mặt đất dũng mãnh vọt ra, bay ngược lên trên mây đên trên bầu trời. Giờ khắc này, giống như đất chuyển thành trời, trời chuyển thành đất.

Thiên Vô Tâm đặt mình vào trong đó, hoàn toàn mất đi cơ hội trốn vào Khúc Cảnh thì cũng thôi đi, giờ còn vì mưa to bàng bạc khác thường mà không dám tiếp tục tiến công.

Khi hắn dùng phi bàn giết ra một con đường, chuẩn bị cho Nạp Lan Mộ Hồng một kích ở khoảng cách gần thì phát hiện mạn thiên phi bàn chỉ xoắn nát được một cái nước mưa hóa thân thôi.

Hơn nữa còn bởi vì một cái hóa thân vỡ vụn, khiến cho hóa thân một phân thành hai. Thiên Vô Tâm lại một kích xoắn nát hai cái hóa thân, sau đó hai cái hóa thân lại hóa thành bốn.

Bản tôn của Nạp Lan Mộ Hồng lại hoàn toàn không thấy tăm hơi.

"Hỏng bét!" Lúc này, Thiên Vô Tâm đột nhiên kinh hô, sau đó trong lòng thất kinh: "Không ổn, mưa to kì quái này lại áp chế cảnh giới linh thể của ta."

Linh thể của hắn lại có dấu hiệu muốn rơi từ cảnh giới viên mãn xuống.

Một khi rơi xuống thật, sức chiến đấu của hắn ít nhất cũng giảm xuống hai tầng trở lên.

Hơn nữa nếu như chỉ là linh thể cảnh giới đại thành thì rất khó chèo chống hắn sử dụng Nguyên Ương Chi Lực và mạch thuật lấy được từ trong Nguyên U Giới trong thời gian dài được.

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Nạp Lan Mộ Hồng quanh quẩn trên bầu trời: "Bây giờ mới nhận ra sao, đã quá muộn rồi."

Vừa dứt lời, mưa to đầy trời im bặt mà dừng, mỗi một giọt nước lơ lửng trên không trung, trong nháy mắt khi cảnh giới linh thể của Thiên Vô Tâm rơi xuống, nó nổ tung ầm ầm.

Phanh ——

Phanh ——

Giọt nước nổ tung đồng thời vô số thanh mang từ trong viên cầu màu trắng chui ra cũng nổ tung theo, trong khoảnh khắc biến phạm vi mấy trăm dặm trên bầu trời thành nghệ thuật hải dương.

Nghệ thuật chính là bạo tạc!

Không chỉ bầu trời, còn có dưới mấy ngàn mét đại địa với quốc đô U Quốc bát ngát cũng hôi phi yên diệt trong khoảnh khắc này.

Bên ngoài quốc đô, những người cảm thấy đã tránh đủ xa, không cần biết là cảnh giới gì, trong khoảnh khắc này, bọn họ đều hóa thành tro bụi.

Ngay cả Trác Phong Trần với có Diệu Nhật cũng hóa thành kinh hồng, trong nháy mắt đâm vào trong Khúc Cảnh, bỏ chạy ít nhất mấy trăm dặm, sau đó mới dám ngoi đầu lên.

Thấy cảnh này, bên trong Tẫn Tri Lâu, cho dù là ai cũng đều trợn tròn mắt.

Đây chính là thực lực của đệ nhất Thiên Bảng sao?

Sức phá hoại ở đẳng cấp này, cho dù là bọn họ ở biên giới thì cũng sẽ chết chứ?

Không chỉ có bọn họ, ngay cả bản thân Ôn Bình cũng không nhịn được kinh hãi, sau đó nhanh chóng gọi hệ thống hiển thị tin tức giản dị của Thiên Vô Tâm.

Không vì cái gì khác.

Chỉ muốn xem xem Thiên Vô Tâm có chết hay không.

Khi tin tức giản dị xuất hiện, nhìn thấy Thiên Vô Tâm còn chưa có vẫn lạc, ánh mắt Ôn Bình dừng ở chỗ chiến trường mấy hơi, sau đó để mắt tới mục tiêu mới.

Hai vị hộ quốc Thiên Tướng của U Quốc.

Hai vị Yêu Chủ huyết mạch cấp S đó.

Hắn cảm thấy thực lực của bọn họ mạnh hơn Trác Phong Trần và Tử Nguyệt Tháp một chút, trong số nửa bước Nguyên Ương thì thuộc về trung đẳng.

Tại sao lại để mắt tới bọn chúng?

Bởi vì chúng nó đâm đầu thẳng vào Khúc Cảnh, sau đó không có đi ra nữa.

Ít nhất trong phạm vi mà Hắc Ảnh có thể quan sát được thì hoàn toàn không nhìn thấy được tung tích của bọn chúng.

Ôn Bình không nói hai lời, trực tiếp thêm hai yêu vào trong danh sách trắng của truyền tống trận, sau đó dùng truyền tống trận khóa chặt con Thanh Ngưu lớn kình thiên đó trước.

Nhìn thấy đối phương lại tránh ra ngàn dặm, đồng thời còn ở trong Khúc Cảnh, lúc này, Ôn Bình mở truyền tống trận ra, truyền tống nó về tông.

Bình Luận (0)
Comment