Long Dương Vương lạnh giọng nói thẳng, khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ: "Ý của hai vị là nếu ngày nào lão tổ không xuống Tổ Sơn thì ngày đó các ngươi sẽ không nghe theo điều lệnh của hoàng tộc?"
Trấn Nam Vương, Trấn Tây Vương, tính cả một vị cường giả phong vương khác lúc đầu chỉ muốn yên lặng theo dõi kỳ biến đều bị câu nói này của Long Dương Vương trấn trụ.
Hôm nay Long Dương Vương lại hùng hổ dọa người như thế? Với tình huống của hoàng tộc bây giờ, không phải bọn họ nên thiện đãi những phong vương khác phái như bọn họ sao?
Sao vừa đến đã đoạt binh quyền?
Trong lúc nhất thời, đại điện trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, những người bình thường ủng hộ hoàng tộc phong vương khác đều thay đổi sắc mặt, trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì bây giờ chỉ muốn thu quân quyền của hai đại vực của Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương nhưng nói không chừng sau này sẽ đến lượt bọn họ.
Một hơi.
Hai hơi.
Cho đến năm hơi trôi qua.
Năm hơi ngắn ngủi dài dằng dặc giống như cả một ngày, đa số mọi người đều cực kì thấp thỏm và khẩn trương.
Sắc mặt Trấn Nam Vương trầm xuống, đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Tha thứ cho bản vương nói thẳng, ngài thân phận tôn quý, lẽ ra ngài làm quốc chủ U Quốc, chúng ta cũng nên nghe ngài điều khiển. Nhưng bây giờ U Quốc nguy cấp tồn vong, nửa bước Nguyên Ương đã tham dự vào chiến tranh, với thực lực của ngài thì không thích hợp làm quốc chủ U Quốc!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đang có mặt ở bên trong đại điện đều thay đổi, nhưng mà mặc dù đa số mọi người trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng thì mừng thầm.
Chỉ cần Trấn Nam Vương không giao ra quân quyền thì bọn họ còn có đường lui. Bám vào dưới trướng Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương cũng không phải là không thể được, về phần chuyện sau này thì để từ từ tính, dù sao cũng tốt hơn là để cho Long Dương Vương tiếp nhận tất cả bây giờ, sau đó mài đao xoèn xoẹt chém bọn họ.
Kế tiếp, động tác của Trấn Nam Vương khiến cho trong lòng mọi người trở nên trấn định không ít, hai vị phong vương quân đội thống nhất mặt trận, lão tổ không ra, ai có thể cưỡng chế lấy đi binh quyền của bọn họ? Long Dương Vương? Hay là Tư Không Truy Tinh, hay là vừa mới bước vào thượng cảnh Ti Hải Hiền?
Trấn Tây Vương cũng bỗng nhiên đứng dậy, sau đó cũng lên tiếng nói: "Trấn Nam Vương nói không sai, trận chiến tranh này đã vẫn lạc mấy vị cường giả nửa bước Nguyên Ương, chúng ta chỉ là phong vương thì có đáng là gì? Đã đến thời khắc tồn vong như thế, bản vương chỉ nghe lão tổ, những người khác bản vương không nghe!"
Đến lúc này.
Bầu không khí trong điện trở nên cực kỳ vi diệu.
Giờ phút này, sắc mặt của từng người dưới trướng Long Dương Vương đều trở nên lạnh lẽo, thậm chí có người còn lộ vẻ tức giận.
Trừ bỏ một số ít những người này thì bảy thành người đang có mặt ở trong đại điện đều dần dần bình tĩnh lại, giống như không hề bận tâm. Mặc dù trên mặt của bọn họ không có biểu hiện gì nhưng chính vẻ bình tĩnh đó đã nói lên tất cả.
Long Dương Vương nhìn quanh bọn họ một chút, trong hai con ngươi thâm thúy hiện lên một tia lãnh ý, trong lòng lập tức thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải triệt tiêu những sâu mọt này.
Khi Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương tỏ thái độ, không đến năm hơi thì có người đóng vai thuyết khách mở miệng nói chuyện.
"Điện hạ, không phải bây giờ chúng ta nên đoàn kết lại với nhau để thương thảo bước kế tiếp chúng ta nên đối kháng Già Thiên Lâu và đề phòng Bất Hủ Tông như thế nào sao?"
"Đúng vậy, điện hạ. Việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết nguy cơ lớn nhất trước đã. Bây giờ một nửa quốc thổ U Quốc, chúng ta nên cắt nhường hay là không cắt nhường?"
...
Theo sau đó, bọn họ thao thao bất tuyệt.
Mấy chục, trên trăm người trong quân đội, tầng lớp cấp cao chính phủ đều mở miệng, định chặn miệng Long Dương Vương, để Long Dương Vương thu hồi mệnh lệnh.
Thấy thế, Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương nhìn nhau một chút, trong đôi mắt băng lãnh hiện lên một tia đắc ý khó mà nhận ra được.
Giao binh quyền?
Vọng tưởng!
Ngươi được Giám Sát Điện ủng hộ thì thế nào?
Hà Hữu Uyên chết, Giám Sát Điện chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi, thực lực của Ti Hải Hiền, dọa được ai? Lại làm gì được ai?
Về phần Ti Hải Hiền.
Hai người chưa từng coi hắn ra gì.
Trung cảnh chém thượng cảnh thì đã sao? Cuối cùng chỉ mới bước vào thượng cảnh.
Cũng đúng lúc này, khi mọi người đều cho là có thể Long Dương Vương sẽ lui một bước thì Long Dương Vương lạnh giọng mở miệng, trong giọng nói tràn ngập sát ý: "Bây giờ hoàng tộc phong vương chỉ còn một mình bản vương, bản vương chính là chỉ lệnh tối cao của hoàng tộc U Quốc. Không giao binh quyền, lập tức xóa bỏ phong hào!"
Lời vừa nói ra, đại điện trở nên trầm tĩnh như chết.
Đám người vẫn còn đang khuyên Long Dương Vương đều á khẩu không trả lời được, hai mặt nhìn nhau, trong đôi mắt lộ vẻ chấn kinh.
Bao gồm Trấn Nam Vương và Trấn Tây Vương cũng là như thế.
Hai người không chỉ ngẩn ra mà còn cực kỳ phẫn nộ, với tình huống của hoàng tộc U Quốc bây giờ, mặc dù bọn họ cũng không thèm để ý phong hào nhưng Long Dương Vương lại nói sẽ tước đoạt phong hào của bọn họ ngay trước mặt tất cả Đại Vực Chủ, Vực Chủ và tầng lớp cấp cao may mắn còn sống sót của U Quốc.
Đại trượng phu há có thể chịu được loại khuất nhục này?
Huống chi là cường giả phong vương!
Trong cuộc chiến tranh này, Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh đúng là không phải tồn tại đỉnh phong, cũng không chi phối được thắng bại của trận đại chiến này, nhưng suy cho cùng thì Thiên Vô Cấm Thượng Cảnh vẫn là nhóm cường giả đứng đầu Triều Thiên Hạp.
Cho dù là Ti Hải Hiền và Tư Không Truy Tinh cũng có chút choáng váng. Nhưng mà hai người Ti Hải Hiền nhớ lại tông chủ đang thúc giục thì cũng hơi hiểu được tiếp theo Long Dương Vương sẽ làm như thế nào.
"Không tuân theo lệnh của điện hạ tội tương đương phản quốc, căn cứ luật pháp của U Quốc, Giám Sát Điện có thể xoá bỏ tất cả mọi người trong gia tộc trực hệ." Muốn so nhân số, muốn so miệng lưỡi, được: "Giám Sát Điện, chuẩn bị..."