Hai ngày sau, người tu hành Thiên Vô Cấm trung cảnh xếp hạng thứ một trăm linh tám Thiên Bảng của Già Thiên Lâu là Nguyệt Long chết bất đắc kỳ tử, lần này là ở tiền tuyến chiến tranh, ba vị cường giả Thiên Vô Cấm thượng cảnh đang có mặt ở đó nhưng vẫn không thể bảo vệ được sinh mạng cho Nguyệt Long. Tin tức này vừa ra, vô số lời đồn bắt đầu lan tràn trong chiến trường.
Bởi vì Nguyệt Long chết quá không thể tưởng tượng.
Không khỏi khiến cho rất nhiều trong lòng cường giả Thiên Vô Cấm bịt kín một bóng ma không xoá đi được, dù sao cái gì đáng sợ nhất, đó chính là chết cũng không biết chết như thế nào là đáng sợ nhất.
Đầu tiên là Tằng Kỳ, sau đó lại là Nguyệt Long, ai biết tiếp theo có phải là mình hay không?
Trong lúc nhất thời, trung cảnh người người cảm thấy bất an.
Có một người tính một người, không ai dám liều lĩnh nữa, mặc dù không có rút lui khỏi tiền tuyến chiến tranh nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn.
Chỉ cần Tuyên Quốc không còn xuất hiện trung cảnh chặn đánh bọn họ thì bọn họ sẽ không hiện thân nữa. Như vậy mặc dù sẽ khiến cho bộ pháp tiến công chậm dần nhưng chắc chắn có thể giữ được tính mạng, đồng thời cũng là phương pháp tốt nhất để không bị thượng cảnh chế tài.
Cùng lúc đó, người dẫn ra trận khủng hoảng trung cảnh này là Vi Sinh Tinh Vũ đã về tới tông môn, sau khi về tông thì giống như trước đó, ăn no nê ở phòng bếp, sau đó trở lại khu ký túc xá phục dụng một viên đan dược khôi phục tinh thần lực.
Lại chú sát một người nữa, cộng thêm Trớ Chú Chi Thư tiếp tục tinh tiến, khiến cho ngọn lửa báo thù trong lòng Vi Sinh Tinh Vũ bị nhóm lửa cháy bùng lên.
Nhưng mà vừa ngồi xếp bằng xuống, chuẩn bị khôi phục tinh thần lực thì tiếng đập cửa chậm rãi nhưng kéo dài không dứt vang lên bên ngoài cửa.
Vi Sinh Tinh Vũ không nhìn, vốn không muốn để ý tới nhưng sau đó Trần Hiết liên tục nịnh nọt nói.
"Vi Sinh huynh, Vi Sinh huynh..."
"Còn có gì cần ta hỗ trợ không?"
"Có gì cần thì cứ mở miệng, ta nhất định sẽ cung cấp cho ngươi."
Vi Sinh Tinh Vũ bất đắc dĩ mở to mắt, đứng dậy đón Trần Hiết vào trong phòng, không đợi đi vào thì Trần Hiết đã quan sát hắn từ trên xuống dưới, Vi Sinh Tinh Vũ trực tiếp mở miệng nói: "Trần Thiên Hà, đây là mục tiêu kế tiếp của ta."
Trần Hiết sửng sốt một chút, biểu cảm trên mặt cũng cứng lại một chút, hiển nhiên có chút bàn tán khi Vi Sinh Tinh Vũ nói ra cái tên đó.
"Trần Thiên Hà? Hiện trên Thiên Bảng hình như chỉ có một Trần Thiên Hà. Ngươi đừng nói là xếp hạng thứ ba mươi Thiên Bảng bây giờ, Trần Thiên Hà đó chứ?"
Tận mắt nhìn thấy Nguyệt Long bị Vi Sinh Tinh Vũ chú sát ngay trước mặt nhiều vị cường giả thượng cảnh, đối với Trớ Chú Chi Thư mạnh mẽ và kinh khủng, hắn đã thấm sâu trong lòng, thấu hiểu rất rõ, thế nhưng hắn không ngờ được là lần này Vi Sinh Tinh Vũ trực tiếp nhắm ngay mục tiêu là thượng cảnh.
"Chính là hắn." Trong đôi mắt mỏi mệt của Vi Sinh Tinh Vũ hiện lên một sợi sát ý.
"Nắm chắc không?"
"Không biết."
Vi Sinh Tinh Vũ mở miệng, mặc dù hắn không xác định bây giờ mình có thể trực tiếp chú sát thượng cảnh hay không, nhưng hắn muốn thử xem.
Bởi vì Trần Thiên Hà đã từng là tâm phúc của mình.
Là tâm phúc mà hắn đã từng vô hạn tín nhiệm và đại lượng vun trồng, nhưng kết quả Trần Thiên Hà lại âm thầm cấu kết với Vô Tẫn Thiên Huyền.
Căn cứ tình báo Tẫn Tri Lâu điều tra được, mặc dù Trần Thiên Hà không có trực tiếp tham dự vào âm mưu đối phó mình nhưng sau đó vẫn nhẫn tâm tru diệt không ít bộ hạ đã từng đi theo mình, trong đó không thiếu bạn bè thân thiết đi theo mình mưu phản U Quốc lúc trước.
Bên cạnh, Trần Hiết không rõ ân oán trong đó, cho nên trong lòng chỉ có lo lắng, dù sao Vi Sinh Tinh Vũ vừa mới từ cấm khu cuối cùng ra: "Vậy là không có nắm chắc chứ. Bây giờ thượng cảnh của Già Thiên Lâu đều tụ tập ở hậu phương chiến trường, nếu như ngươi xuất thủ, rất có thể bọn họ sẽ lục soát phạm vi nghìn dặm quanh mình một lần, ngươi tránh cũng không có chỗ tránh, hơn nữa còn rất có thể sẽ kinh động nửa bước Nguyên Ương, khiến cho nửa bước Nguyên Ương xuất thủ. Dù sao trung cảnh không sánh được với thượng cảnh, trung cảnh hao tổn không thương tổn tới căn bản, nhưng mà thượng cảnh thì không giống như vậy, nửa bước Nguyên Ương không ra, thượng cảnh chính là bá vương."
Nhưng mà Vi Sinh Tinh Vũ vẫn quả quyết nói: "Yên tâm, ta còn chưa báo đáp ân tình mà tông chủ và tông môn dành cho ta, huyết hải thâm thù còn chưa báo, ta sẽ không dùng tính mạng của mình nói đùa. Hơn nữa đùng nói là nghìn dặm, cho dù hắn lục soát phạm vi vạn dặm cũng không tìm được ta."
"Đừng lừa ta, cũng chớ vì báo thù mà liều mạng!" Trần Hiết do dự, tin tưởng Vi Sinh Tinh Vũ không phải hạng người lỗ mãng.
Nói xong, Trần Hiết lại nói: "Nếu không ngươi tính một quẻ cho Trần Thiên Hà? Nếu là đại cát, ta yên tâm."
Vi Sinh Tinh Vũ nhíu lông mày lại, im lặng nói: "Ngươi cút cho ta. Cút đi giúp ta lấy một thứ mà Trần Thiên Hà đã dùng tới, sau khi lấy được ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân tại sao ta không sợ. Nhớ kỹ, nhất định phải là thứ hắn đã từng dùng."
"Được rồi, ta lập tức đi ngay!"
Trần Hiết gật đầu, cười hắc hắc, xoay người rời đi.
Đợi Trần Hiết rời đi, ngoài phòng không có động tĩnh, Vi Sinh Tinh Vũ nhắm mắt lại bắt đầu chỉnh đốn.
Mà Trần Hiết thì sau khi rời khỏi khu ký túc xá thì lập tức phái người tiềm phục ở trong nội bộ Già Thiên Lâu bắt đầu tìm thứ mà Trần Thiên Hà đã từng dùng.
Những thứ khác khó tìm nhưng đồ mà một người đã từng dùng thì dễ tìm.
Nhưng mà sau khi phân phó, Trần Hiết do dự một lát, sau đó móc Truyền Âm Thạch ra.