Mộ Kỳ Cường không có đáp lời, trong nháy mắt biến mất bên cạnh Ôn Bình, sau đó đón đỡ Thiên Cương Trản đang vọt thẳng tới chỗ Ôn Bình. Thiên Cương Trản thấy thế thì sát ý đại thịnh. Bởi vì đoàn đội cướp đoạt sẳn sàng tha thứ cho bất kỳ người nào cho dù hắn tán tận thiên lương nhưng chỉ với phản đồ là bọn họ không thể tha thứ được.
Nhưng mà bây giờ ở trong mắt Thiên Cương Trản chỉ có thanh kiếm đó thôi!
Một thanh kiếm chỉ dựa vào bản thân mình thì có thể chém đát được mạch thuật Thiên cấp thượng phẩm, hắn đi qua toàn bộ đông bộ tây bộ Thanh Thần Giới Vực nhưng chưa từng nghe nói tới tuyệt thế lợi kiếm như thế. Nếu như đã gặp được thì Thiên Cương Trản tuyệt đối không cho phép mình bỏ lỡ.
"Mộ Kỳ Cường, cút ngay cho ta!" Thiên Cương Trản ngũ mạch cùng chấn động, trong nháy mắt Nguyên Ương Chi Lực nhập thể, hóa thành một cự nhân màu đen một quyền đánh thẳng về phía Mộ Kỳ Cường, một quyền đánh bay Mộ Kỳ Cường, sau đó đánh thẳng đến Ôn Bình phía sau hắn.
Ngay trong nháy mắt khi Mộ Kỳ Cường bị đánh bay, ngoại trừ Thiên Cương Trản ra thì tất cả nửa bước Nguyên Ương lập tức tới gần, muốn vây giết Mộ Kỳ Cường.
"Phản đồ!"
"Mộ Kỳ Cường, ngươi tên phản đồ này!"
"Cẩu vật, lão tử còn cho rằng ngươi đã chết thực rồi."
Ôn Bình thấy thế, bắt đầu lui về sau, mắt thấy Thiên Cương Trản càng ngày càng gần, đột nhiên tiến lên, hóa thành kinh hồng đón đỡ Thiên Cương Trản. Thanh Liên Kiếm cũng thuận thế hoa ra kiếm chiêu, nhưng lại là thức thứ nhất của Thanh Liên Kiếm —— Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Một đóa Lục Diệp Thanh Liên mở đường, Ôn Bình một người một kiếm cùng nhau hóa thành lưu quang, trong chớp mắt ngang qua vạn dặm không trung.
Giờ khắc này, hai con ngươi Thiên Cương Trản bỗng nhiên ngưng tụ, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức tử vong, giống như là khi đối mặt với đoàn trưởng.
Trong một chớp mắt, phía sau lưng Thiên Cương Trản mát lạnh, cũng hiểu được người trước mắt hoàn toàn không phải là giống như những gì mà mình đã nhìn thấy trước đó: "Ngươi —— "
Thiên Cương Trản còn chưa nói hết câu thì đã im bặt, bởi vì lưu quang đã xuyên qua Thiên Cương Trản, thuận tiện mang theo cánh tay phải có chứa tàng giới của hắn.
Sau khi xuyên qua Thiên Cương Trản, Ôn Bình không có dừng lại mà tiếp tục đánh tới những nửa bước Nguyên Ương khác, không cho bọn họ có bất kỳ thời gian phản ứng nào.
"Cái gì!"
Một vị nửa bước Nguyên Ương vừa mới kinh hô một tiếng thì đã bị kiếm ý xuyên qua linh thể, toàn bộ lồng ngực theo kiếm ý lướt qua mà biến mất không còn thấy gì nữa.
Biến mất theo đó còn có sức sống của hắn.
Đương nhiên, giống như Thiên Cương Trản, thứ biến mất theo còn có cánh tay đang đeo tàng giới của hắn.
Người thứ hai.
Người thứ ba.
Người thứ tư.
Thanh Liên Kiếm Ý của Ôn Bình liên tiếp xuyên qua mười người, sau đó những nửa bước Nguyên Ương khác mới phản ứng được, nhưng mà người mà bọn họ nhìn cũng không phải là mười người đó.
Mà là Thiên Cương Trản toàn bộ lồng ngực đều bị xuyên thủng, xoắn nát, cũng gãy mất một tay. Bởi vì Thiên Cương Trản hung danh hiển hách, chính là tồn tại vô địch dưới Nguyên Ương Cảnh. Nhưng mà lại bị một kiếm tuyệt sát ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Rõ ràng người trước mắt chỉ là nửa bước Nguyên Ương!
Thiên Cương Trản hai con ngươi nhìn trừng trừng, không ngừng run rẩy cúi đầu nhìn tay cụt của mình và lồng ngực đang tuôn trào máu tươi như là suối phun, hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt: "Không thể nào như vậy được... sao ta lại bị... chỉ là nửa bước Nguyên Ương miểu sát..."
Nhưng mà cho dù có không tin thì Thiên Cương Trản cũng chỉ có thể chấp nhận chuyện sức sống của mình đang nhanh chóng xói mòn. Nhưng mà bởi vì còn chưa có ngã xuống cho nên Thiên Cương Trản vô thức muốn trốn, nhưng mà không chỉ sức sống của hắn mất đi mà ngay cả năng lực mở ra mạch môn của hắn cũng mất đi.
Không còn năng lực mở ra mạch môn thì tiến vào Khúc Cảnh vượt qua hư không chính là người si nói mộng, cho nên Thiên Cương Trản chỉ có thể dựa vào năng lực phi hành trốn đi.
Nhưng mà lại bị Mộ Kỳ Cường chạy tới trực tiếp một quyền đánh nát đầu, cuối cùng bất đắc dĩ rơi xuống dưới như là diều đứt dây.
Triệt để giết chết Thiên Cương Trản, Mộ Kỳ Cường lập tức xông về phía những người tu hành Thiên Vô Cấm Trung Cảnh, Thượng Cảnh.
Mộ Kỳ Cường xuất hiện giống như là sư tử xuất hiện trong bầy vịt, những nơi đi qua cho dù là Thiên Vô Cấm Trung Cảnh hay là Thượng Cảnh đều bị một quyền đánh thành nát bét. Thấy cảnh này, người tu hành Thiên Vô Cấm ở xa xa chỉ có thể nhanh chóng trốn đi.
Không dám quay đầu lại.
Không dám nói lớn.
Bởi vì Thiên Cương Trản chết khiến cho bây giờ trong lòng của bọn họ chỉ muốn chạy trốn giữ mạng không dám có bất kỳ ý nghĩ gì khác.
Phó đoàn trưởng vô địch dưới Nguyên Ương Cảnh đều bị miểu sát, nếu như bọn họ không nhanh chóng trốn đi thì chẳng phải chỉ có một con đường chết thôi hay sao!
Những nửa bước Nguyên Ương còn sống thấy thế thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, trong khoảnh khắc hơi lạnh từ đỉnh đầu vọt thẳng xuống dưới lòng bàn chân, suýt chút nữa là bị dọa bay hồn bay vía, trong lúc hốt hoảng bọn họ lấy bảo vật bảo mệnh từ bên trong tàng giới ra lập tức bóp nát trốn xa khỏi vùng hư không này.
"Trốn!"
"Chạy mau!"
Nhưng mà tốc độ của Ôn Bình cũng rất nhanh.
Một kiếm xuyên giết mười người lần nữa, chỉ có số ít người có thể dùng được bảo vật bảo mệnh nhưng mà khoảng cách bọn họ chạy ra được chỉ có mười vạn dặm.
Nếu như đối mặt với người khác thì bọn họ đã chạy trốn thành công.
Nhưng mười vạn dặm vẫn còn nằm trong phạm vi bao trùm của Già Thiên Tháp, hệ thống có thể khóa chặt vị trí của bọn họ trong nháy mắt không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào.