Đuổi theo ra năm mươi vạn dặm, Ôn Bình chém giết hết toàn bộ nửa bước Nguyên Ương bỏ trốn, không để lại một người sống nào.
Ôn Bình tin tưởng lần này khi vị đoàn trưởng của Tam Không Đoàn biết được tin tức người của mình chết sạch, nửa bước Nguyên Ương liên tiếp vẫn lạc thì cũng sẽ có chút kiêng kị. Nói tóm lại, Ôn Bình muốn mượn hành động lần này để truyền đạt một tin tức.
Không phải Nguyên Ương Cảnh đến thì chắc chắn phải chết!
Làm xong tất cả mọi chuyện, Ôn Bình bắt đầu trở về, sau đó kiểm tra được tổng số lượng Nguyên Ương Chi Lực mà hệ thống thu thập được.
Tổng cộng ba mươi vị nửa bước Nguyên Ương, mặc dù đa số bọn họ luyện hóa số lượng Nguyên Ương Chi Lực cũng không nhiều, chỉ có ba bốn trăm sợi.
Nhưng tính tổng lại cũng nhiều hơn số lượng Nguyên Ương Chi Lực mà bọn người Mộ Kỳ Cường nổ ra mới đúng.
“Thu hoạch được năm trăm bảy mươi hai sợi Nguyên Ương Chi Lực.”
Nhìn thấy số lượng này thì Ôn Bình rất hài lòng.
Sau khi luyện hóa toàn bộ, tổng số lượng Nguyên Ương Chi Lực mà mình luyện hóa có thể đạt tới một ngàn chín trăm hai mươi hai sợi.
Thực lực tăng lên thêm mấy lần nữa chắc chắn cũng không có vấn đề gì, khả năng gặp lại Phó đoàn trưởng Tam Không Đoàn cũng có thể không sử dụng kiếm chiêu.
Chỉ sử dụng kiếm khí là có thể giết được!
"Thiên Cương Trản vừa chết, lần sau Tam Không Đoàn lại đến thì chắc chắn sẽ là Nguyên Ương Cảnh." Ôn Bình nhìn về phía sâu trong hư không nỉ non một câu.
Mặc dù hắn không sợ nhưng nếu như đoàn trưởng Tam Không Đoàn đó đánh lén? Dù sao cũng là một đám người sống dựa vào cướp đoạt, thủ đoạn gì cũng sẽ dùng.
Hoặc là hắn chủ động bại lộ vị trí của Triều Thiên Hạp cho Nguyên Ương Giới thất tinh khác, sử dụng chiêu mượn đao giết người?
Dù sao Nguyên Ương Giới vô chủ giống như một miếng thịt không có chủ, không riêng gì kẻ cướp đoạt mà bất kỳ người nào gặp cũng đều muốn tới kiếm một chén canh. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, những Nguyên Ương Giới không sống nhờ vào cướp đoạt cũng không phải là người lương thiện gì.
Nói tóm lại, tất cả đều có khả năng.
Giờ khắc này, Ôn Bình bắt đầu có ý nghĩ muốn nhận chủ Thế Giới Châu của Triều Thiên Hạp. Cứ như vậy, cho dù Triều Thiên Hạp bại lộ thì ít nhất những Nguyên Ương Giới thất tinh đó sẽ không tới cướp đoạt, cùng lắm chỉ khiến cho những Nguyên Ương Giới lục tinh ngấp nghé, nhưng Ôn Bình cũng không sợ bất kỳ Nguyên Ương Giới lục tinh nào.
Nhưng căn cứ vào tư liệu của hệ thống thì thế giới này không tồn tại Nguyên Ương Giới độc lập, dù ngươi là Nguyên Ương Giới thất tinh thì vẫn phải thần phục với tồn tại càng mạnh mẽ hơn. Nhưng Ôn Bình không muốn thần phục, đó cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu hắn xây dựng Già Thiên Tháp.
Càng nghĩ Ôn Bình càng cảm thấy hình như mình chỉ có một con đường: "Nhất định phải chủ động xuất kích, tranh thủ giết chết Tam Không Đoàn cộng thêm đoàn trưởng Nguyên Ương Cảnh đó."
Nghĩ đến đây, Ôn Bình chuẩn bị trở về mở ra phiêu lưu, đồng thời tiến vào Đệ Ngũ Thế Giới luyện hóa chiến lợi phẩm vừa mới đạt được.
Cùng lúc đó, dưới sự đồ sát của Mộ Kỳ Cường, rất nhiều người tu hành Thiên Vô Cấm bắt đầu hoảng hốt chạy bừa, đồng thời chạy xuống Triều Thiên Hạp.
Bởi vì vì bọn họ biết nếu như thoát đi từ hư không dưới tình huống không có nửa bước Nguyên Ương dẫn đầu thì bọn họ hoàn toàn không có khả năng chạy thoát được.
Tiến vào Nguyên Ương Giới, có lẽ có một chút hi vọng sống.
Nhưng mà khi bọn họ đi xuống phía dưới, Mộc Long và Hình Thiên đồng thời giết tới, đánh giết từng người đang có ý đồ trốn vào bên trong Triều Thiên Hạp.
Vốn là hi vọng xa vời, bây giờ lại bị Mộc Long và Hình Thiên bóp tắt, bọn họ chỉ có thể chạy tứ tán giống như là chim trong rừng cây bị cháy.
Nhưng mà trong mắt Mộc Long thì tốc độ của bọn họ quá chậm.
Tứ tán ra cùng lắm chỉ gây ra một chút phiền toái cho hắn nhưng cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị đuổi kịp.
Một khắc đồng hồ sau.
Rất nhiều người tu hành Thiên Vô Cấm đang có ý đồ tiến vào Triều Thiên Hạp không còn một người nào sống sót, nhưng mà động tĩnh cũng cực kỳ khổng lồ truyền khắp hơn phân nửa Triều Thiên Hạp.
Khoảng cách rất xa thì tưởng rằng sét đánh, cũng không có suy nghĩ nhiều. Mà đám người ở bên dưới chiến trường thì tận mắt nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, cũng nhìn thấy người xâm nhập từ trên bầu trời rơi xuống sau đó tứ tán đi khắp bốn phía.
"Tất cả khách đến từ thiên ngoại đều bị giết."
"Xem ra giống như Bất Hủ Nhật Báo nói, Triều Thiên Hạp chúng ta đã bị kẻ cướp đoạt bên ngoài theo dõi."
"Nhưng mà lần này bọn họ không có giống như Mộ Kỳ Cường, có thể đứng ở trên thổ địa Triều Thiên Hạp chúng ta, chắc chắn là cường giả Bất Hủ Tông xuất thủ!"
"Nói nhảm, trên bầu trời Tuyên Quốc chắc chắn là cường giả của Bất Hủ Tông xuất thủ, hơn nữa bây giờ cũng chỉ có cường giả của Bất Hủ Tông có thể bảo vệ Triều Thiên Hạp."
"Hi vọng bi kịch mấy trăm năm trước đừng có tái diễn, bởi vì Triều Thiên Hạp sắp thống nhất, tương lai của chúng ta có thể càng tốt đẹp hơn nữa."
"Tin tưởng Bất Hủ Tông, những kẻ cướp đoạt đó không thể nào là đối thủ của cường giả của Bất Hủ Tông được? Trước đó còn có kẻ cướp đoạt mạnh mẽ hơn Nạp Lan Mộ Hồng xâm lấn, nhưng mà không khi Thiên Bảng đổi mới thì họ cũng biết mất không còn tung tích hay sao?"
"Đương nhiên ta tin tưởng!"
"Ta cũng tin tưởng!"
Ngàn ngàn vạn vạn người tu hành nỉ non, ngẩng đầu nhìn lên trời, hi vọng cảnh tượng tận thế mà Bất Hủ Nhật Báo miêu tả đừng xảy ra.
Trong lúc bọn họ bàn tán với nhau thì Mộc Long bắt đầu xuyên thẳng qua bầu trời muốn nhanh chóng đi xem xem hư không bên ngoài Triều Thiên Hạp là tình huống như thế nào.