Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 212 - 【Vip】 Gặp Lại Chiêm Đài Thanh Huyền

【VIP】 Gặp Lại Chiêm Đài Thanh Huyền 【VIP】 Gặp Lại Chiêm Đài Thanh Huyền

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Đêm đến, bầu trời dường như bị đè xuống rất thấp. Bởi vì là thảo nguyên, cho nên quần tinh phảng phất có thể chạm tay đến được. Mặc kệ nhìn đi đâu cũng đều thấy được ánh sao lấp lánh trên bầu trời, tựa như thủy tinh.

Ôn Bình để bọn Tần Mịch tùy tiện dạo phố, còn hắn thì trước tiếp đi đến phía ngoài trạch viện Chiêm Đài gia.

- Cộc. - Khẽ động vòng đồng.

Chỉ chốc lát, bên trong vang lên tiếng bước chân, sau đó, một tiếng kẽo kẹt, cửa mở ra.

- Là ai?

Nhìn thấy Ôn Bình, Chiêm Đài Diệp vô cùng kinh hỉ, giống như là rất thân quen với hắn, cộng thêm hồi lâu xa cách.

Kỳ thật, hai người còn chưa biết tên của nhau nữa kìa.

Ôn Bình hỏi thẳng:

- Cô nương, ta có thể vào trong ngồi một chút không.

Chiêm Đài Diệp không đáp ứng ngay, cười tít mắt nhìn Cáp Cáp một cái, sau đó nói:

- A... Để ta hỏi nãi nãi đã.

Ôn Bình gật đầu.

Chiêm Đài Diệp rời đi không bao lâu đã quay lại.

Vốn Ôn Bình nghĩ sẽ phải ăn một lần bế môn, dù sao thì loại quái nhân như Chiêm Đài Thanh Huyền cũng không phải dễ xơi.

Chỉ với tu vi Thông Huyền thượng cảnh đã đủ bễ nghễ Đông Hồ. Huống chi còn là một Tuyền Qua thần tượng, địa vị của bà ta có thể sánh ngang với Thần Huyền cảnh.

Tính tình quái dị một chút cũng là chuyện thường.

Thế nhưng Ôn Bình không ngờ là Chiêm Đài Thanh Huyền kia lại đáp ứng.

- Ca ca, vào đi.

Chiêm Đài Diệp dẫn Ôn Bình vào. Hắn bước theo sau nàng, từng bước một đi xuyên qua hành lang. Trạch viện này không nhỏ, nhưng lại chẳng có bóng dáng người hầu, tuy vậy, mặt đất vô cùng sạch sẽ.

Là gia trạch của Tuyền Qua thần tượng, Ôn Bình tự nhiên quan sát kỹ hơn.

Bất quá cũng không có gì khác với nhà của người thường.

Không lâu sau, Ôn Bình được dẫn đến bên ngoài một lương đình ở hậu viện.

Chiêm Đài Thanh Huyền ngồi ở đó, đang cho cá trong hồ ăn, nhìn cũng không nhìn Ôn Bình lấy một cái, vừa vẩy thức ăn vừa nói:

- Tiểu tử, nói đi, tìm ta nhiều lần là có chuyện gì?

Ôn Bình nói thẳng:

- Tiền bối, ta muốn thử giải mã cái hộp.

Chiêm Đài Thanh Huyền nói:

- Theo ta được biết, Bất Hủ Tông chỉ là một cái vô tinh tông môn mà thôi?

- Tiền bối vậy mà đã nghe ngóng xong?

- Không phải nghe ngóng, mà là hiểu rõ chuyện ở Hoàng Lê thành. Vô tinh tông môn, bất nhập Bách Tông Liên Minh, còn dám đến Hoàng Lê thành khiêu khích người khác, ngươi là người đầu tiên.

Ôn Bình mĩm cười, đáp:

- Tiền bối khen nhầm, không biết có thể cho ta thử mở khóa cái hộp kia không?

- Chuyện cái hộp không giả, nhưng ta sẽ không gia nhập một vô tinh tông môn. Cho nên dù ngươi có năng lực mở khóa cái hộp, ta cũng sẽ không đáp ứng ngươi. Ta không quen làm chỗ dựa cho người khác.

Chiêm Đài Thanh Huyền đột ngột dừng động tác trên tay.

Nói thật, bà cảm thấy Ôn Bình là người trẻ tuổi đặc biệt nhất trong những người bà từng gặp.

Biết rõ thân phận của bà những vẫn như trước vân đạm phong khinh. Rõ ràng là tông chủ của một cái vô tinh tông mà còn đến cửa lôi kéo bà. Đáng tiếc, bà là Thông Huyền thượng cảnh, cũng thật sự là Tuyền Qua thần tượng, càng đúng là người không thích làm chỗ dựa cho kẻ khác.

Chớ nói chi là chỗ dựa cho một cái vô tinh tông.

Ôn Bình cười đáp:

- Tiền bối, ta không đến tìm chỗ dựa.

- Vậy thì đến làm gì?

- Cảm thấy Bất Hủ Tông còn thiếu thứ gì đó, cho nên mới tới.

- Thiếu thứ gì đó?

Chiêm Đài Thanh Huyền bật cười, lời này bà thật sự không tin.

Cái tông môn nào lại không thiếu Tuyền Qua thần tượng.

Điểm này không cần Ôn Bình nói.

- Tiền bối, ta là chân thành mời ngươi gia nhập Bất Hủ Tông, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ. Tuyền Qua thần tượng một lần bế quan là mấy tháng, tôn nữ của ngươi chỉ có thể tự chiếu cố mình. Thế nhưng nàng mới vừa bước vào con đường tu hành, cần một môi trường thỏa đáng, cũng cần có người chỉ điểm.

Chiêm Đài Thanh Huyền lạnh giọng hỏi:

- Ngươi nói tôn nữ của ta, Luyện thể thập nhất trọng, là do bị ta làm trễ nãi?

- Nói như vậy cũng có phần đúng. - Ôn Bình gật đầu, nói tiếp. - Tiền bối, hi vọng ngươi có thể cân nhắc đề nghị của ta. Nếu ngươi biết rõ chuyện ở Hoàng Lê thành, ắt cũng nên biết tư chất đệ tử Bất Hủ Tông?

Chiêm Đài Thanh Huyền nghẹn họng.

Một cái thiên tài 15 tuổi Luyện thể thất trọng có được Vô cấu chi thể.

Một cái Luyện thể thập tam trọng khác cũng có vô cấu chi thể, còn có thể phóng xuất thuật pháp y hệt dị mạch mạch thuật.

So với bọn họ, tôn nữ của bà quả kém hơn một chút. Đứa cháu này chỉ đơn thuần là dựa vào tài nguyên bồi dưỡng. Cảnh giới tuy cao nhưng hiểu biết chỉ tương đương với tu sĩ Luyện thể bát trọng, có thể nói là tồn tại yếu nhất trong Luyện thể thập nhất trọng.

Thấy Chiêm Đài Thanh Huyền do dự, Ôn Bình đã hiểu rõ, lời La Thiên Diệp tuyệt không giả.

Người này yêu cháu gái của mình đến mức điên cuồng.

Đã như vậy, cứ dựa vào điểm này mà tùy thời ứng biến là được.

- Tiền bối, hôm nay cũng đã muộn, ta đi trước. - Nói xong, Ôn Bình trực tiếp đứng dậy.

Lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền mở miệng:

- Ngày mai đến đi, nếu ngươi có thể mở cái hộp, ta sẽ gia nhập Bất Hủ Tông.

- Được.

Ôn Bình thầm vui sướng.

Chiêm Đài Thanh Huyền nguyện ý nhả ra là được, về phần cái hộp khỉ gì đấy, hắn có thể thử một lần.

Nếu như thật sự xúi quẩy, thì cũng chỉ mới có hai ngày, còn rất nhiều thời gian để tìm Tuyền Qua thần tượng ở nơi khác.

Chắp tay chào, sau đó Ôn Bình rời khỏi Chiêm Đài gia.

Khi hắn vừa bước ra cửa, một nam nhân trung niên tóc đỏ từ bên kia đường lập tức bước qua, dừng lại trước Chiêm Đài gia một chút, sau đó đi theo Ôn Bình.

Đúng vậy!

Người nọ chính là Liệt Dịch.

Hắn đã đợi ở đây được một lúc rồi.

Tuy không biết Ôn Bình đến tìm Chiêm Đài Thanh Huyền có chuyện gì, nhưng hắn cũng chỉ có thể chờ.

Liệt Dịch đã là Thông Huyền thượng cảnh, hiển nhiên không sợ Chiêm Đài Thanh Huyền, thế nhưng dù sao bà ta vẫn là một Tuyền Qua thần tượng.

Giết người trước cửa nhà bà ta cũng chẳng có gì hay ho.

Từ một nơi bí mật gần đó, quan sát Ôn Bình rời khỏi, Chiêm Đài Thanh Huyền hiển nhiên thấy được một màn này, nhướng mày, thấp giọng nói:

- Xem ra không cần chờ đến ngày mai, tối nay người giết hắn đã đến. Đan Long treo thưởng quả thật hấp dẫn, vậy mà lại có Thông Huyền thượng cảnh chạy đến giết tông chủ của một cái vô tinh tông môn.

Chiêm Đài Thanh Huyền hiển nhiên không biết Liệt Dịch, bà còn tưởng rằng hắn đến giết Ôn Bình là vì treo thưởng.

Chiêm Đài Diệp bên cạnh mở miệng hỏi:

- Nãi nãi, vậy ngài thật sự không có ý định giúp đỡ hắn sao?

- Có gì mà giúp, chết thì chết thôi. Hang hổ mà cứ đâm đầu vào, trách ai? Tông môn đặc biệt như Bất Hủ Tông, dưới gầm trời này còn rất nhiều.

Dứt lời, Chiêm Đài Thanh Huyền quay về phòng.

Trong lúc đó, thấy đã cách Chiêm Đài gia đủ xa, Liệt Dịch lập tức tăng nhanh cước bộ đuổi theo Ôn Bình.

Len lỏi giữa dòng người, ánh đén lồng mờ ảo hai bên đường chiếu sáng một bên mặt âm lãnh của Liệt Dịch.

Thả ra thần thước.

- Tìm được ngươi rồi!

Liệt Dịch nhếch miệng cười, đuổi theo, kéo gần khoảng cách với Ôn Bình.

Lúc này, Ôn Bình đột nhiên đi vào ngõ nhỏ.

Khóe miệng Liệt Dịch lộ ra nụ cười đắc ý:

- Aiz, nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi.

Mắt thấy Ôn Bình đi vào ngõ hẻm, Liệt Dịch rất vui vẻ.

Người hắn muốn giết, càng thông minh, càng thích giãy dụa.

Hắn càng cao hứng.

Đề chân!

Liệt Dịch cũng vọt vào ngõ sâu, tiếng bước chân quanh quẩn truyền vào tai hắn.

Mượn ánh sao, Liệt Dịch phát hiện thứ đang đứng chắn phía trước.

Một con chó!

Nó đứng đó không nhúc nhích, cái lưỡi thè ra, ánh mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm về phía Liệt Diễm, tựa hồ đang đợi hắn.

Bình Luận (0)
Comment