Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Là thứ gì?
Liệt Dịch híp mắt nhìn vào ngõ sâu, đương nhiên, bước chân vẫn đuổi theo Ôn Bình không ngừng.
Một đầu chó hoang mà thôi, hắn không quan tâm.
Nhưng khi đến gần, Liệt Dịch thấy rõ, đây không phải là con chó vàng luôn theo bên cạnh tên gia hỏa kia hay sao?
Biết mình truy đuổi, Ôn Bình bị dọa đến mức ngay cả a cẩu của mình cũng ném lại?
- Ha ha! - Liệt Dịch bật cười ra tiếng.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác giết một cái tiểu nhân vật lại hưng phấn như vậy, tựa như đang giết một gã tu sĩ Thông Huyền trung cảnh vậy.
Thế nhưng một khắc sau, tươi cười trên môi Liệt Dịch cứng lại. Tựa như bị ném xuống huyền băng vạn trượng, hết thảy đều đông lại. Đồng thời, hắn cảm thấy sau lưng truyền đến khí tức âm lãnh.
Đương nhiên, loại khí tức này không phải rét lạnh.
Mà là sợ hãi nên sinh ra lãnh ý.
Men theo sống lứng lên tới ót, khiến Liệt Dịch nhịn không được nuốt nước miếng một cái, xoay người ra sau.
Vừa quay lại liền thấy một khuôn mặt, à không, nói chính xác hơn là một cái đầu lâu ngùn ngụt lửa chỉ cách hắn có nửa mét. Liệt Dịch cả kinh, cái đầu lâu này thật sự hù đến hắn.
Đồng thời, con quái vật kia lại vô thanh vô tức tiến lại gần mình, chuyện này càng khiến hắn hoảng sợ.
Phanh!
Âm thanh chấn mạch quanh quẩn trong ngõ sâu.
Nhìn cánh tay bạch cốt chộp về phía mình, Liệt Dịch liền rút đao ra, nương theo mạch khí lưu chuyển, lưỡi đao màu đỏ thẫm xẹt qua. Thế nhưng… Lưỡi đao lại bị cánh tay bạch cốt kia bắt được.
Vuốt nhẹ!
Đao của hắn vậy mà rã ra.
Giờ phút này sao hắn lại không rõ thực lực của quái vật trước mắt không chỉ cao hơn mình một bậc. Một đao vừa rồi của hắn vốn có thể trảm Thông Huyền trung cảnh bình thường, Thông Huyền thượng cảnh dám trực tiếp nghênh đón cũng chỉ có mấy… lão ngoan đồng đồng cấp kia thôi.
Quái vật trước mắt, nếu với thực lực này… Ít nhất là vô địch Thông Huyền thượng cảnh.
- Đi!
Thầm hạ quyết định, Liệt Dịch lùi bước chuẩn bị rời khỏi, đường thoát thân hiển nhiên là hướng đến chỗ con chó săn kia. Cũng chỉ có hướng đó mới có thể an toàn rời khỏi ngõ sâu.
- Gâu!
Một tiếng nộ phệ vọng đến.
Liệt Dịch cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, lúc này, hắn vung đao bổ về phía chó săn, lưỡi đao cao một trượng, phòng ốc xung quanh có thể lập tức bị chặt đứt, thế nhưng nó lại được dùng để chém một con chó.
Điển hành của giết gà dùng đao mổ trâu.
Nhưng Liệt Dịch cũng chẳng để tâm.
- Phanh!
Sau một khắc, lưỡi đao một lần nữa rã nát.
Lúc này đây, một trảo của chó săn chộp tới, Liệt Dịch thất kinh, nhìn về phía chó săn, trong mắt toát lên sợ hãi. Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt bùng lên hỏa diễm, chân cùng lưng…
- Thứ… Thứ gì vậy?
Vừa dứt lời, một sợi xích đỏ thẫm đang vung đến trước mặt.
- Phốc phốc!
Xích sắt chạm đến bụng, quấn quanh, nói thật, Liệt Dịch hiện tại không cảm thấy một chút đau đớn nào, trong đầu hắn, trong tim hắn giờ chỉ có sợ hãi cùng mới lòng cầu sinh.
- Rốp… Rốp!
Xích sắt dễ dàng lôi Liệt Dịch đến trước mặt Ác Linh Kỵ Sĩ, một khắc sau, đầu của hắn đã bị Ác Linh Kỵ Sĩ nhấc lên.
- Khặc!
- Khặc!
Cái miệng chỉ có khung xương há lớn, cười.
Con ngươi Liệt Dịch lập tức cứng lại, tựa tro tàn, hai tay vô lực buông xuống.
Sau mấy hơi thở, “bịch” một tiếng, Liệt Dịch bị ném trên mặt đất.
Ác Linh Kỵ Sĩ biến mất, chó săn cũng khôi phục bộ dáng vốn có, cước bộ nhẹ nhàng đuổi theo Ôn Bình.
Mọi chuyện tại đây, cứ như vậy phát sinh, rồi kết thúc.
Có người cảm nhận được khí tức Thông Huyền thượng cảnh, nhưng không một ai biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
...
Cực Cảnh Sơn.
Đêm, luôn công bằng, nó không bởi vì ngươi cường đại mà ban phát thêm ánh sáng, cũng không vì ngươi nhỏ yếu mà rút đi bóng tối.
Bầu trời đêm phủ xuống Cực Cảnh Sơn, có một người vừa lao vụt qua.
Người nọ một đường chạy thẳng đến chủ điện.
Hoa trưởng lão giơ tay ngăn lại người vừa đến, hỏi:
- Lộ chấp sự, sao lại lỗ mãng như vậy, còn ra thể thống gì?
Lộ chấp sự vội vàng giải thích:
- Hoa trưởng lão, ta có việc muốn gặp mặt Đại trưởng lão.
- Việc gấp?
- Không tính quá gấp, chỉ là… Cảm thấy nên lập tức thông báo.
- Không phải việc gấp thì cứ nói với ta.
Dứt lời, Hoa trưởng lão ngửa tay lắng nghe.
Lộ chấp sự gật đầu, vội nói:
- Vừa nhận được tin, mấy vị Thông Huyền trung cảnh tiếp treo thưởng của Đan Long hiện tại đã trở lại. Từ trong miệng bọn họ lộ ra một tin tức.
- Chuyện gì?
- Vi Thiên Tuyệt đã bị tông chủ Bất Hủ Tông Ôn Bình giết chết.
- Cái gì? - Hoa trưởng lão kinh hô một tiếng, lập tức hướng chủ điện mà chạy, không quên giơ tay túm theo Lộ chấp sự. - Đi gặp Đại trưởng lão với ta.
Lộ chấp sự bị kéo đi, có chút mơ hồ.
Chẳng lẽ đây là việc gấp?
Vi Thiên Tuyệt chết không liên quan đến Cực Cảnh Sơn bọn họ nha?
...
- Đại trưởng lão, Lộ chấp sự vừa nhận được tin. Vi Thiên Tuyệt tiếp treo thưởng giết Ôn Bình, hiện tại đã chết tại Thương Ngô Thành! - Hoa trưởng lão đứng trước cái bàn vuông trong thư phòng, từng chữ từng chữ nói ra tin tức kinh người này.
Bạch Bằng nhướng mày, buông bút trong tay xuống, ngưng mắt hỏi:
- Hử, là ai nói?
Lộ chấp sự vội vàng đáp:
- Là Dạ Ma của Bích Lạc Hoàng Tuyền nói. Vi Thiên Tuyệt bị Ôn Bình dùng hỏa diễm thiêu thành tro tàn, hơn nữa, trong suốt quá trình đều là Vi Thiên Tuyệt bị áp đảo, ngay cả năng lực phản kích cũng không có.
- Hắn là Thông Huyền Cảnh?
- Đúng, không chỉ như vậy, còn là Dị mạch Thông Huyền.
- Cái này…
Bạch Bằng không biết nên nói gì lúc này. Đột nhiên, hắn biến sắc, hướng về phía Hoa trưởng lão, hỏi:
- Liệt Dịch cung phụng hiện đang ở đâu?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Bằng, Hoa trưởng lão liền chạy ra ngoài hỏi thăm.
Lúc quay lại, vẻ mặt hắn có chút sợ hãi.
- Liệt Dịch chấp sự không ở Cực Cảnh Sơn.
Bạch Bằng thì thào tự nói:
- Nhất định là đi tìm Ôn Bình kia.
Nói xong, hắn âm thầm cầu nguyện, hi vọng Liệt Dịch đừng xảy ra chuyện.
Sớm biết Ôn Bình mạnh như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không phái Liệt Dịch đi, làm thế chẳng khác nào đánh rắn động cỏ.
Đến lúc đó, Ôn Bình khẳng định sẽ lập tức rời khỏi Cực Cảnh Sơn, mà hắn lại không thể xuất thủ liên hợp cùng Liệt Dịch đuổi giết tên kia.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng hét phá không.
- Báo!
- Nói!
- Liệt Dịch trưởng lão vẫn lạc tại Khánh Phong nhai.
Nghe được câu này, cả người Bạch Bằng run lên, lui mạnh về sau mấy bước, ngã ngồi trên mặt ghế.
Liệt Dịch chết rồi.
Cực Cảnh Sơn vừa xuất hiện tân cường giả, Thông Huyền thượng cảnh thứ hai, vậy mà đã chết!
...
Một đêm này, toàn bộ Phong Nguyên thành vốn tràn ngập không khí náo nhiệt do Thập tú thí luyện, thế nhưng bây giờ lại phủ kín một tầng rét lạnh.
Sáng hôm sau, nắng sớm yếu ớt, dần dần xua tan đêm đen, Ôn Bình ra khỏi phòng. Hôm qua đi dạo một đêm, Tần Mịch hiện vô cùng kích động.
- Tông chủ, vài ngày nữa chúng ta đi xem Thập tú thí luyện được không? Ta đã mua xong chỗ ngồi tốt rồi.
- Không phải còn vài ngày nữa à?
Dứt lời, Ôn Bình rời khỏi nhà trọ, mang theo Cáp Cáp đi đến Chiêm Đài gia.