Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 214 - 【Vip】 Ngươi Muốn Mua Cáp Cáp?

【VIP】 Ngươi Muốn Mua Cáp Cáp? 【VIP】 Ngươi Muốn Mua Cáp Cáp?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

So với hôm qua bất đồng, hôm nay trên đường có rất nhiều người Cực Cảnh Sơn, bất quá, Ôn Bình cũng không để ý.

Vừa đi vừa tận hưởng sáng sớm tại Phong Nguyên thành, kỳ thật, với tư cách là một tên háo ăn tiêu chuẩn, đi đến một nơi, chỉ có ăn hết mỹ thực đặc sắc ở đó mới thật sự xem là đã đến.

Lúc Ôn Bình gõ cửa Chiêm Đài gia, Chiêm Đài Diệp ló đầu ra, nhìn thấy hắn thì có chút kinh ngạc.

Đôi mắt trong veo như nước vụt sáng lên, cứ như là sao rơi trên mặt sông.

- Ca ca, ngươi không có việc gì?

Nghe được câu này, Ôn Bình bật cười, đáp:

- Ta thì có thể có chuyện gì?

- Không có gì là tốt rồi.

Chiêm Đài Diệp nhẹ nhàng thở ra, sau đó bước đến sờ sờ đầu Cáp Cáp, lộ ra vẻ mặt yêu thích.

- Cáp Cáp, vỗ tay.

Nói xong, nàng giơ tay lên, bày ra bộ dáng muốn cùng nó vỗ tay.

Cáp Cáp không nhúc nhích.

Nói giỡn à? Bảo Địa Ngục cẩu huyết thống cao quý như nó đi vỗ tay với người thường?

Cho nên, mặc kệ Chiêm Đài Diệp có vuốt ve thế nào, Cáp Cáp vẫn bất động.

Thấy thế, Ôn Bình đi thẳng vào phủ đệ Chiêm Gia. Lúc chạm mặt Chiêm Đài Thanh Huyền, ba cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bởi lẽ đêm qua rõ ràng bà thấy Thông Huyền thượng cảnh đi theo Ôn Bình…

Nếu như chỉ là cùng đường, bà cũng không đến mức nói ra mấy lời kia, rõ ràng là tên Thông Huyền thượng cảnh đêm qua chân chân thật thật động sát ý.

Thứ gọi là sát ý, bình thời sẽ không hiển lộ, chỉ khi chân chính muốn giết ai đó mới bộc phát ra.

Đương nhiên, đồ tể là ngoại lệ.

Đồ tể muốn hay không muốn giết người đều mang theo sát ý.

- Ngươi không có việc gì?

- Tiền bối, sao người lại giống tôn nữ của mình như vậy? Chúng ta vẫn nên nói chuyện cái hộp thì hơn.

- Xem ra ngươi quả thật không đơn giản. - Kỳ thật, nếu bà ra ngoài nghe ngóng, hẳn sẽ biết được ở Khánh Phong nhai vừa có một gã Thông Huyền thượng cảnh chết, đồng thời, cũng có thể nhận ra đó là người mà mình đã thấy.

- Đã như vậy, ngươi thử xem sao. - Đêm qua, bà còn băn khoăn không biết tên gia hỏa này sống nổi hay không đấy.

Hiện tại, Ôn Bình còn sống chạy đến đây, bà sẽ không vi phạm lời hứa của mình, từ trong tàng giới xuất ra một cái hộp đen đưa cho hắn:

- Nếu như ngươi có thể giải mã bí mật của cái hộp này, ta sẽ gia nhập Bất Hủ Tông.

Cái hộp toàn thân đen kịt, hình vuông, lớn cỡ bàn tay, mặt ngoài có một ít đường vân tựa như nước chảy. Đường vân được khắc bằng đao, một mực hướng vào trong, nhìn không thấy đáy.

Lúc cầm cái hộp lên, Ôn Bình cảm thấy rất nặng, rõ ràng chỉ lớn bằng bàn tay nhưng lại khiến người ta có cảm giác tựa ngàn cân. Cầm trên tay, một cỗ khí tức đặc biệt ập đến.

Hồn trọc!

Hắc ám!

Loại cảm giác này nương theo xúc giác xông thẳng vào đầu Ôn Bình.

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Chiêm Đài Thanh Diệp, hỏi:

- Có thể hỏi một câu được không? Rốt cuộc cái hộp này là vật gì?

- Một phong gia thư! - Chiêm Đài Thanh Huyền nói thẳng.

- Gia thư?

- Là của trượng phu trước khi chết để lại cho ta, vì tránh kẻ xấu đọc được, cho nên đã niêm phong vào trong cái hộp này.

- Đã hiểu.

Ôn Bình gật đầu, nhưng trong lòng thì tuyệt đối không tin. Bất quá ngay cả Tuyền Qua thần tượng cũng không thể mở ra, hiển nhiên cái hộp này không hề đơn giản, ít nhất thứ bên trong khẳng định bất phàm.

Bởi vì không ai rãnh rỗi đến mức đặt một khối bạch tinh vào cái hộp huyền diệu như vậy.

Sau vài lần xem xét kỹ lưỡng cái hộp, Ôn Bình nói:

- Tiền bối, thứ này ta có thể mang đi không?

Chiêm Đài Thanh Huyền đáp:

- Tùy tiện, bất quá ta chỉ cho ngươi kỳ hạn mười ngày, nếu không giải được, ước định giữa ta và ngươi xem như chấm dứt.

Được cho phép, Ôn Bình lập tức thu cái hộp vào tàng giới.

Chiêm Đài Thanh Huyền quay đi:

- Ngươi đi trước đi, khi nào mở ra được hãy đến tìm ta.

- Ân.

Ôn Bình gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ra đến cửa đụng phải Chiêm Đài Diệp đang trêu chọc Cáp Cáp, mặc dù Cáp Cáp vẫn luôn bất động, thế nhưng nàng vẫn chơi đến bất diệc nhạc hồ (1). Ôn Bình cảm thấy, cô nương này sợ là a cẩu có hắc xì một cái cũng sẽ cho là đáng yêu.

(1) Dạng như vui sướng đến quên trời quên đất.

- Cáp Cáp, vỗ tay, ta cho ngươi ăn đùi gà được không?

Chiêm Đài Diêp huơ huơ bàn tay thon dài trước mặt Cáp Cáp, cô nàng vẫn khăng khăng ý muốn vỗ tay cùng nó.

Nhìn thấy Ôn Bình đi ra, Chiêm Đài Diệp vội hỏi:

- Ca ca, vì sao nó không để ý đến ta?

- Vỗ tay!

Ôn Bình bước qua, Cáp Cáp giơ chi trước lên vô tay hữu hảo cùng hắn. Chiêm Đài Diệp đứng bên cạnh nhìn, bật cười khanh khách. Chợt, nàng chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn a cẩu trước mặt, nghiêng đầu hỏi Ôn Bình:

- Ca ca, Cáp Cáp ngươi bán không?

- Hử?

Ôn Bình bị một câu như vậy làm nghẹn họng.

Đây là lần đầu có người hỏi hắn kiểu này.

Chiêm Đài Diệp cho rằng Ôn Bình không nghe rõ, liền nói:

- Ca ca, ta muốn dưỡng một a cẩu, giống như Cáp Cáp vậy đó, cho nên… Ca ca bán cho ta nhé? Ta có thể trả một khối bạch tinh, hoặc là một vạn kim.

Đúng vậy, hiện tại nàng muốn lưu Cáp Cáp lại, chơi cùng nàng, vỗ tay cùng nàng.

Ôn Bình cười không đáp.

Mãi đến khi Chiêm Đài Diệp bỗng nhiên khoác tay mình, hắn mới vội vàng lên tiếng:

- Ta sẽ không bán nó đâu.

- Vì sao? Nãi nãi từng nói, thứ gì cũng có giá của nó, một khối bạch tinh không đủ, ta có thể trả hai khối, ba khối.

- Ha ha!

Ôn Bình bất đắc dĩ cười, hai ba khối bạch tinh muốn mua Địa Ngục cẩu nửa bước Thần Huyền? Nào có chuyện tốt như vậy? Có ra giá gấp mười lần cũng chưa chắc mua được đấy! Bất quá, đối mặt với Chiêm Đài Diệp dính người này, Ôn Bình chỉ có thể nói thẳng.

- Ngươi nuôi không nổi nó.

- Sao lại không? Ta có thể cho nó ăn đùi gà mỗi bữa, muốn ăn cái gì ta cũng mua cho mà.

- Ngươi thực sự nuôi không nổi, đừng nói hai ba khối bạch tinh, dù ngươi xuất ra 100 khối, ta cũng sẽ không bán.

Người cưỡi nó thích ăn Thông Huyền thượng cảnh!

Tiểu cô nương, ngươi cho được sao?

Đương nhiên, lời này Ôn Bình sẽ không nói ra.

- Được rồi, Cáp Cáp, đi.

Ôn Bình vung tay, mang theo Cáp Cáp rảo bước trên Khánh Phong nhai.

Trở lại nhà trọ, việc đầu tiên chính là bắt tay vào nghiên cứu cái hộp đen kia. Chuyện Chiêm Đài Diệp muốn mua chó đã sớm bị hắn vứt ra khỏi đầu.

Ôn Bình biết rõ thứ khóa cái hộp kia lại, đó chính là trọc khí.

Khéo ở chỗ, hắn thật sự có biện pháp khiến nó lập tức mở ra.

Chỉ có điều quá trình này cần phải cẩn thận từng li từng tí, không thể để Địa Ngục hỏa tổn hại thứ bên trong hộp.

Địa Ngục hỏa chuyên dùng để đối phó với những thứ dơ bẩn. Trước cái hộp phủ đầy trọc khí vô cùng kiên cố, Địa Ngục hỏa chính là khắc tinh hoàn mỹ.

Sau khi đóng kín cửa, Ôn Bình mở ra mạch môn.

Hỏa diễm đỏ thẫm xuất hiện.

Kế đó, nó lập tức hóa thành một sợi tơ, hướng phía hộp đen chui vào. Quả nhiên, vừa chạm vào, trọc khí bao bọc trên khóa liền bị Địa Ngục hỏa làm cho “bốc hơi”.

Tiếp đó, Ôn Bình cẩn thận từng chút một khống chế Địa Ngục hỏa chui vào trong, từng bước làm tan rã đường vân nằm bên dưới trọc khí. Thứ trọc khí này là gì, Ôn Bình không có hứng thú tìm hiểu, ngược lại, hắn để tâm đến vật bên trong cái hộp hơn.

Một lúc lâu sau.

Cái hộp “rắc” một tiếng, tự mình mở ra, để lộ một quyển da cừu màu vàng.

Bình Luận (0)
Comment