Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 216 - 【Vip】 Không Gian Ẩn Bên Trong Thập Tú Thí Luyện

【VIP】 Không Gian Ẩn Bên Trong Thập Tú Thí Luyện 【VIP】 Không Gian Ẩn Bên Trong Thập Tú Thí Luyện

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Thập tú lệnh vào tay, Tần Mịch lộ rõ vẻ vui sướng.

- Thập…

Hắn vừa định cảm thán một câu, nhưng khi liếc mắt nhìn chung quanh thì lập tức che miệng, đem những lời sắp ra khỏi miệng nuốt trở lại.

- Tông chủ, sao ngài lại có nhiều như vậy? Chẳng lẽ vì muốn cho chúng ta tiến vào mà ngài… chi tiền à?

Kỳ thật Thập tú lệnh có giá không cao.

Trên dưới 20 vạn kim.

Thế nhưng Thập tú thí luyện chỉ bình chọn 10 tu sĩ siêu quần xuất chúng từ 15 tuổi trở xuống hoặc đạt Luyện thể thập tam trọng. Người không đáp ứng được hai điều kiện này dù có tiền cũng chẳng lãng phí đi mua Thập tú lệnh làm gì.

Thập tú lệnh thiết lập vốn là để cho những kẻ muốn… thử vận tiến vào.

Tần Mịch vừa nói xong, Ôn Bình liền đáp:

- Một khối Thập tú lệnh trị giá mười vạn kim, trở lại tông môn trả ta.

- Tông chủ, đừng nói chuyện tiền bạc được không? Ta biết là ngài muốn chúng ta hiểu rõ không có gì từ trên trời rơi xuống, thế nhưng ngài cứ luôn nói vậy, người không biết sẽ tưởng ngài là một kẻ nông cạn chỉ biết đến tiền mà thôi đấy.

Tần Mịch cười cười, đối với hắn, mười vạn kim tệ cũng còn may, không nhiều lắm.

Bất quá, vừa nghe hắn nói xong, Ôn Bình cảm thấy cả người đều không khỏe, thầm nghĩ: Là ai nói ta không quan tâm đến tiền? Là tên ác nhân nào cố ý hãm hại người?

Trong lòng còn đang kêu gào, chợt sau lưng vang lên một âm thanh tinh tế.

- Cáp Cáp!

- Có bệnh hả? Cười thì tự cười một mình đi, chạy đến chỗ ta cười làm gì? (1) - Tần Mịch quay đầu lại đầu tiên, nhịn không được mắng một câu. Bất quá, vừa nhìn thấy Chiêm Đài Diệp, mặt hắn “xoạch” một tiếng chuyển thành tươi cười. - Đây là hiểu lầm, một cái hiểu lầm xinh đẹp.

(1) Chỗ này tên Cáp Cáp thực chất dịch là Ha Ha (giống tiếng cười), mà ta thấy để Cáp Cáp hay hơn nên giữ nguyên chữ hán.

Nói xong, hắn trốn sau lưng Ôn Bình cùng Vu Mạch.

Đây là một cô nương không thể trêu vào.

Vừa lúc đó, Chiêm Đài Thanh Huyền bước đến trước mặt Ôn Bình, cao thấp dò xét hắn một lượt, rồi đi thẳng vào vấn đề:

- Tiểu tử, đã bốn ngày, cái hộp ta đưa ngươi sao rồi?

Ôn Bình lên tiếng:

- Tiền bối, đã nói là mười ngày mà.

Chiêm Đài Thanh Huyền cười nhạt một tiếng, nói:

- Đừng phí công vô ích, ngươi tiêu trừ không được độc chướng trên khóa hộp. Bất quá, đã nói cho ngươi mười ngày thời gian, ta ắt sẽ không nuốt lời, năm ngày sau ta lại đến tìm ngươi.

Dứt lời, bà cất bước chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng khi nhìn đến Chiêm Đài Diệc vui quên trời quên đất bên cạnh con chó săn của Ôn Bình, bà nhướng mày một cái, liếc mắt nhìn hắn.

Chiêm Đài Thanh Huyền hỏi:

- Tiểu tử, con chó này bán thế nào?

- Không bán.

Ôn Bình cảm thấy hơi bất lực.

Hai người này sao cứ nhắm vào a cẩu nhà hắn thế nhỉ, nó sát gái thôi chứ, chẳng lẽ bà già cũng sát?

Nhưng Chiêm Đài Thanh Huyền cứ như không nghe thấy Ôn Bình cự tuyệt, nói thẳng:

- Năm khối bạch tinh.

Ôn Bình đáp:

- Tiền bối, vấn đề không phải là tiền.

Chiêm Đài Thanh Huyền nói:

- Một con chó mà thôi, cho ngươi năm khối bạch tinh, ngươi có thể mua mấy vạn con.

- Tiền bối muốn mua chó, sao không trực tiếp đến hàng bán chó mà mua?

Chiêm Đài Thanh Huyền bất đắc dĩ nói:

- Đứa tôn nữ ngốc này của ta chỉ thích nó, ta cũng hết cách. Như vậy đi, 10 khối bạch tinh. Cái này đủ nhiều rồi!? Ta tin dưới gầm trời này, không có ai lãng phí 10 khối bạch tinh đi mua một con chó như ta đâu.

- Tiền bối, chả lẽ ta thiếu bạch tinh của ngươi à? - Nói xong, Ôn Bình tiện tay xuất ra mười khối bạch tinh trong tàng giới. Chỗ này là hắn lấy được lúc giết Liệt Dịch, không nhiều lắm, khoảng 20 khối. - Hơn nữa, con chó này ngươi nuôi không nổi.

Muốn đoạt tọa kỵ của Ác Linh Kỵ Sĩ, đầu tiên, ngươi phải có năng lực chịu được lửa giận của nó.

Tiếp theo, ngươi nghĩ xem, đi đâu tìm được linh hồn Thông Huyền thượng cảnh cho nó ăn?

Chiêm Đài Thanh Huyền trợn mắt nhìn Ôn Bình:

- Nuôi không nổi? Tiểu tử, ngươi cảm thấy bà lão này dễ lừa vậy à?

Lúc này, Tần Mịch đứng bên cạnh đột nhiên thét lên một tiếng kinh hãi.

- Thí luyện đã bắt đầu!

- Nhanh như vậy! - Bà liếc nhìn dòng người đột nhiên lưu động, lại liếc nhìn Chiêm Đài Diệp bên cạnh. Chiêm Đài Diệp rất tự giác đứng dậy, trước khi rời đi, để lại một câu. - Hai mươi khối bạch tinh.

Nhìn theo bóng lưng hai người họ, Ôn Bình bất đắc dĩ cười.

Chợt, quay sang bọn Tần Mịch, nói:

- Đi thôi, chúng ta cùng tiến vào.

Hai người Tần Mịch vội vàng đuổi theo.

Kỳ thật, thời điểm một mình đi phía trước, trong đầu Ôn Bình cứ lặp đi lặp lại câu nói trên quyển da cừu kia.

Phương pháp trái ngược!

...

Một phút sau.

Chiêm Đài Thanh Huyền bước vào trong sương mù, đương nhiên, thế giới bên trong có thể nhìn thấy được, bầu trời phía trên hoàn toàn không có sương mù, còn có thể nhìn thấy đại yêu phi hành, bất quá không ai dám hạ xuống.

Mặc dù không có vật che chắn, thế nhưng trăm trượng trên không trung tồn tại một tầng cấm chế, chạm vào sẽ chết ngay lập tức.

Không có ngoại lệ.

So với thế giới bên ngoài, nơi đây vô cùng đặc biệt, ngay cả cỏ cũng cao hơn nửa người. Người muốn tranh đoạt Thập tú vị đều chen lên phía trước, chỉ có những người đến xem náo nhiệt như Chiêm Đài Thanh Huyền chậm rãi di chuyển theo sau.

Ngay khi bà đi lên phía trước được một khoảng, Bạch Bằng cũng tiến vào.

Lúc tất cả mọi người đã rời xa cửa, trong vòng một ngàn mét không còn bóng một ai, lúc này, Bạch Bằng mới xoay người, đi hướng ngược lại.

Khu thí luyện có một quy củ tự nhiên, đó chính là người tiến vào không thể đi ra, một khi rời khỏi thì phải chết. Cho nên mấy năm nay không một ai dám bước ra khỏi sương mù.

Hơn nữa, cũng không có người làm như vậy.

Bởi vì khu thí luyện phía trước có rất nhiều thiên tài địa bảo, cho dù không muốn tranh đoạt Thập tú vị, thì cũng có thể phát hiện ra thiên tài địa bảo, nâng cao cảnh giới bản thân lên một, hai cấp bậc.

Nhưng hiện tại, Bạch Bằng lại lui về sao.

Thân thể tiến vào màn sương trắng, thế nhưng hắn lại không đi ra, màn sương rõ ràng chỉ dày độ mười bước chân, vậy mà hắn đi suốt một phút đồng hồ vẫn không thể thoát khỏi.

Lúc này đây, ở những nơi khác, cũng có vài người lần lượt tiến vào màn sương trắng, không trở ra.

Sau một nén nhang, Bạch Bằng mới rời khỏi màn sương mù.

Vừa ra tới, hắn trực tiếp bóp nát ngọc bài trong tay.

Đan Long lúc này đang ngồi trên ghế thái sư trong Phong Nguyên thành đột nhiên đứng bật dậy, nhìn ngọc bài đặt trên bàn vuông bị nghiền nát, tươi cười trên môi hắn càng thêm nồng đậm, đồng thời, hắn cũng xuất ra một khối ngọc bài, bóp nát.

Xong việc, Đan Long cười, bước ra khỏi phòng:

- Bí bảo thủ vọng giả Thần Huyền thượng cảnh trong truyền thuyết lưu lại, lão phu đến đây!

...

Trong lúc đó, sau khi tiến vào màn sương mù, rốt cuộc Ôn Bình cũng đã hiểu phương pháp trái ngược là có ý gì.

Đích đến thiết trí tại nơi xa.

Nhưng ai có thể ngờ đến, điểm đích đó thật ra ở ngay sau lưng mình?

Trong màn sương mù này vậy mà có một không gian khác.

- Cái này...

Theo chân Ôn Bình tiến vào, nhìn một màn trước mắt, hai người Tần Mịch có chút mừng rỡ.

Ba người một chó đứng trên sườn núi, xa xa là rừng rậm, thác nước trắng xóa từ trên cao đổ xuống.

Một thế giới hoàn toàn mới.

Nhưng thứ khiến cho bọn họ kinh hỉ nhất chính là khắp nơi tràn đầy thiên tài địa bảo, hơn nữa không có Yêu tộc thủ hộ.

Ôn Bình liếc mắt nhìn một lượt, vội nói:

- Lấy đi, lấy được bao nhiêu thì lấy.

Tần Mịch thò tay chộp một khối thiên tài địa bảo, lúc định cho vào tàng giới, nó đột nhiên mục rữa ra, tựa như đậu hủ lên mốc.

Vu Mạch nói:

- Tông chủ, hình như không mang đi được.

Ôn Bình mở miệng:

- Vậy thì tìm thiên tài địa bảo mình có thể dùng được, trước tu luyện bốn, năm hôm rồi nói.

Lúc hai người Tần Mịch tiến vào rừng điên cuồng vơ vét, Ôn Bình một mình mang theo Cáp Cáp đi về phía trước.

Căn cứ theo lời hệ thống, không gian này có biên giới!

Bình Luận (0)
Comment