Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Trong cảnh (1). .
(1) Ý chỉ một không gian nhé, do tác giả dùng “cảnh”, ta thấy cũng hay, nên tùy lúc sẽ dịch là không gian, hoặc cảnh cho hợp với mạch truyện.
Trước một cái gò đất nhỏ, Bạch Bằng toàn thân trường bào hoàn kim đang đứng đó, trong tay là một quyển sách sớm bị lật nát. Quyển sách kia gần như không còn chỗ nào là lành lặng.
Mặc dù như thế, hắn vẫn cẩn thận lật từng trang, xem vô cùng chăm chú.
Bên cạnh hắn có một lão giả râu dài đứng chắp tay sau lưng, một bộ phong kinh vân đạm, lúc quan sát phiến thiên địa này, trong mắt lộ ra một cỗ ngạo nghễ, có loại cảm giác như đứng từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Lão giả này gọi là Hàn Chiến - Một đời tông chủ Cực Cảnh Sơn, cũng là gia gia của Cực Cảnh Sơn tông chủ hiện nhậm, đồng thời, hắn còn là cường giả trấn tông của Cực Cảnh Sơn. Bởi vì có sự hiện hữu của hắn, Cực Cảnh Sơn mới an ổn ngồi trên bảo tọa Cự đầu cấp.
Từ khoảng 30 năm trước, Hàn Chiến đã là Thông Huyền thượng cảnh.
Ba mươi năm bế quan, thực lực khẳng định tinh tiến không ít.
Lúc này, Hàn Chiến đột nhiên hỏi:
- Tra được không?
Bạch Bằng vội đáp:
- Lão tông chủ, căn cứ “Đông Hồ chí” ghi lại, rất có thể bí bảo được giấu trong thác nước trăm trượng sau lưng. Chỉ có điều... Ta đã dùng thần thức thăm dò nhưng không hề phát hiện có bất kỳ hang động nào.
- “Đông Hồ chí” sẽ không viết sai, bởi vì nó là do người lưu lại bí bảo để lại. Nếu như đó là giả, hắn không cần thiết phân tin tức thành ba loại, chín phần ném ra ngoài. Hiện tại đã biết cái thứ hai, vậy thì mạo hiểm một phen.
- Ân, vậy ta đi dò đường.
Dứt lời, Bạch Bằng đi về phía thác nước, bước dọc theo đá xanh trơn trượt, từ từ leo lên đỉnh. Nước không ngừng bắn vào mặt, vào mắt khiến Bạch Bằng đi được một lúc lại dừng lại nghỉ.
Lúc tiến đến giữa, hắn phát hiện trong thác nước thật sự có sơn động.
Nói là động, nhưng thực chất chỉ lớn độ khoảng hài tử năm, sáu tuổi. Mặc dù có nước chảy qua, nhưng góc cạnh hai bên lại không bị san bằng.
Hai bên cửa động còn có một ít mật văn tinh tế.
Cùng loại với văn tự tại Minh ốc.
Đều là Long Bích văn.
Sau nửa nén hương, Bạch Bằng nhảy xuống thác nước, nói với Hàn Chiến chờ đợi đã lâu:
- Lão tông chủ, đã tìm thấy cửa vào.
- Ân, còn bao lâu nữa Hàm Vân đến?
- Có lẽ Hàm Vân tiền bối đã đến, cách thời điểm ta phát tín hiệu đã qua 5 canh giờ, với tốc độ Dực tộc đại yêu của Hàm Vân tiền bối, hiện tại có lẽ đang tiến về phía chúng ta.
Nói xong, Bạch Bằng xuất ra một quyển da cừu.
Phía trên đó có mấy cái chấm đen.
Hết thảy bốn cái.
Hai cái đại biểu cho bọn họ, còn lại chính là Đan Long và Hàm Vân.
Thế nhưng bọn họ lại không biết, ngay khi Bạch Bằng tìm được cửa vào, trên đỉnh thác có một nam nhân thoạt nhìn độ khoảng bốn mươi tuổi đang nửa ngồi trong nước. Thanh tịnh, tựa như nước sinh ra từ nơi vô định không hề chạm phải lồng ngực hắn.
Người này chính là Thông Huyền thượng cảnh Phi Ngư Đảo.
Tần Thiên.
Đại gia chủ Tần gia.
Sau khi thấy Bạch Bằng rời khỏi thác nước, hắn lập tức tung mình nhảy xuống.
Vừa rơi xuống, sau một cái hô hấp đã biến mất, cứ như là bốc hơi.
Thời điểm mạc danh kỳ diệu đứng trong động, hắn chậm rãi mở quyển da cừu trên tay ra.
Nhìn văn tự phía trên đó, khóe miệng Tần Thiên lộ ra vui vẻ:
- Xem ra bọn họ chưa thu được phần thứ tư, muốn tiến vào trong động chỉ có một cách duy nhất là nhảy... Vị tiền bối này quả có ý tứ.
Hắn mặc kệ cái gì mà Phi Ngư Đảo có nằm trong biên chế của Bách Tông Liên Minh Hội không, lấy được bí bảo Thần Huyền thượng cảnh lưu lại mới là trọng yếu. Chỉ cần có được nó, tại Đông Hồ, hắn tuyệt không có địch thủ.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là hắn áng chừng.
Có thể khiến Thần Huyền thượng cảnh bỏ ra công phu lớn như vậy, lăn qua lăn lại gần ngàn năm... Bí bảo này khẳng định còn mạnh hơn thế nữa.
Muốn có được thứ này, buộc lòng phải xung đột chính diện một lần với Bách Tông Liên Minh Hội.
Sau khi tiến vào huyệt động, Tần Thiên xuất ra một khối Nguyệt Quang thạch, chiếu sáng non nửa cái động, sau đó mới chậm rãi tiến lên phía trước.
Trong động thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước chảy, đứt quãng, tựa như có người luôn bước theo sau lưng.
Càng về cuối, thạch động càng hẹp.
Cuối cùng dừng lại bên ngoài một cách thạch thất.
Sau khi tiến vào thạch thất, Tần Thiên thấy được một cái hộp gỗ nhỏ, trải qua ngàn năm, nó đã sớm mục nát đến mức không nhìn ra hình dạng. Thế nhưng thế bên trong hộp lại là tồn tại vĩnh hằng.
Tần Thiên vươn tay ra.
Gạt bỏ mảnh gỗ vụn, thế nhưng ngay khi hắn định cầm lấy thứ kia, một âm thang đột ngột vang lên.
- Tần Thiên, phải đa tạ ngươi rồi!
- Hàm Vân!
Vẻ mặt Tần Thiên lập tức thay đổi, không kịp xem thứ kia rốt cuộc là gì, trực tiếp thu vào tàng giới.
Kế đó, hắn xuất ra trường đao, hướng ra ngoài thạch động phóng đi.
Hắn biết rõ, không thể bị chặn lại, một khi bị chặn, thập tử vô sinh.
Lúc này, ở lối vào thạch động có một nam nhân bạch y cầm kiếm đứng đó, bên cạnh là Bạch Bằng, Đan Long cùng Hàn Chiến. Bốn người đều cười đợi Tần Thiên xuất hiện, tựa hồ hết thảy đều đã sớm có dự mưu.
Sau khi Tần Thiên đi ra, Đan Long lên tiếng trước tiên:
- Tần tiền bối, lấy thứ kia ra. Giao ra đây chính là công hiến lớn đối với Liên Minh, Bách Tông Liên Minh nhất định sẽ đền bù tổn thất cho ngài bằng một con số khổng lồ.
Tần Thiên không đáp, mà hỏi ngược lại một câu:
- Các ngươi đã sớm có dự mưu?
Đan Long lạnh giọng nói:
- Đương nhiên, tuy bọn Bạch Bằng không có phần, nhưng Bách Tông chúng ta có.
- Muốn ta giao ra, trừ phi ngươi giết ta.
Tần Thiên biết rõ, bản thân đã thiên đàng vô lối, địa ngục vô môn.
Tính toán nhỏ nhặt của hắn bị Bách Tông Liên Minh nhìn ra, vậy thì không cần phải vờ vịt tiếp nữa, chỉ cần mang thứ này về, tiến hành tu luyện một phen, không còn ai tại Đông Hồ là đối thủ nữa.
Dứt lời, âm thanh chấn mạch vang lên.
Trường đao trong tay Tần Thiên bỗng chốc dâng lên đao ý ngập trời, lam sắc hội tụ tại lưỡi đao, hướng phía Hàn Chiến đứng ngăn ở cửa bổ tới.
- Chỉ sợ ngươi không động thủ!
Hàn Chiến cười cười, “phanh” một tiếng mở ra mạch môn, một quyền đánh về phía Tần Thiên.
- Phanh!
Điện quang hỏa thạch, đao quyền chạm nhau.
Một khắc sau, Tần Thiên lui về sau mấy bước, Hàn Chiến lại đứng yên bất động.
- Ngươi! - Tần Thiên có hơi kinh ngạc.
Hàn Chiến cười cười, nói:
- Không ngờ đúng không? Mấy năm gần đây, thực lực của ta tăng lên so với ngươi sao lại nhiều như vậy? Thật ra lão phu đã chờ đợi ngày đọ sức với ngươi lâu lắm rồi, hôm nay vừa vặn đúng lúc.
- Ngươi đã là nửa bước Thần Huyền?
- Thiếu một chút, bất quá đủ giết ngươi.
Hàn Chiến cười lạnh một tiếng, nắm tay run lên, mạch khí theo đó bay tứ tán ra ngoài. Trong khoảnh khắc, hắn xông lên, nắm đấm hướng phía Tần Thiên nện xuống.
Thấy thế, nội tâm Tần Thiên hoảng hốt, vung đao lên.
- Trảm Phong!
Đao thứ nhất vừa ra, đao ý tựa như cuồng phong bổ về phía Hàn Chiến, đến đao thứ hai, đao thứ ba, Hàn Chiến đã không còn ở vị trí cũ. Tránh thoát đao ý, nắm đấm nhanh chóng đến trước mặt Tần Thiên.
Mắt thấy nắm đấm kia sắp rơi xuống lồng ngực mình, tựa hồ biết rõ đánh không lại, hai mắt Tần Thiên nhắm nghiền, lựa chọn buông tha.
Bất quá, ngay một khắc sinh tử đó, Tần Thiên đột nhiên biến mất tại chỗ, bọn người Bạch Bằng cùng chỉ cảm nhận được một cái bóng đen vụt qua, lao ra huyệt động, phá tan cửa động chỉ một hài tử có thể chui qua được.