Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Bí pháp!
Mắt thấy Tần Thiên trốn ra thạch động, Hàn Chiến cũng không gấp, đi đến lối ra nhìn xuống, thần thức lập tức đuổi theo bóng dáng Tần Thiên rơi xuống thủy đàm.
Theo hắn biết, loại bí pháp di hành hoán vị này thường rất hao phí tinh lực. Hắn và Tần Thiên đã nhiều lần giao chiến, rất ít khi thấy hắn sử dụng bí pháp như vậy, bởi lẽ dùng đến nó tương đương buông tha một nửa phần thắng.
- Truy!
Hàn Chiến thốt ra một chứ, bốn người đồng loạt nhảy xuống.
...
Trong rừng.
Sau khi đi dạo một vòng trong cảnh, Ôn Bình quay về.
Mắt thấy trời đã sụp tốt, hắn đốt một đống lửa cạnh con suối nhỏ.
Đến ngày thứ hai, hắn mang theo hai người Vu Mạch đi tìm kiếm một vài thiên tài địa bảo dùng để đề thăng cảnh giới. Đương nhiên, có mấy thứ cần phải được chế biến thành dược thiện, linh thiện mới có thể phục dụng.
Bởi vì không thể đem đi được, cho nên Ôn Bình không để ý đến những… thứ cần phải chế biến.
Đang lúc dự định tìm kiếm bí bảo, Ôn Bình cảm nhận được mấy cổ khí tức cường đại lao như điên trong rừng rậm.
Một người phía trước, bốn người theo sau.
Một trong số đó có khí tức khiến Ôn Bình cảm thấy rất quen thuộc, chính là Đan Long của Bách Tông Liên Minh.
Vu Mạch hỏi:
- Tông chủ, chúng ta có nên đuổi theo không?
- Đi xem.
Dứt lời, hắn nhấc chân đuổi theo hướng bọn người kia vừa chạy qua. Đến khi đuổi đến một cái sườn dốc, cả bọn liền trốn vào một góc khuất, bí mật quan sát toàn bộ những chuyện đang phát sinh.
Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Vu Mạch có chút ngưng trọng:
- Tông chủ, có ba vị Thông Huyền thượng cảnh, Bạch y cầm kiếm là cường giả tối cao của Bách Tông Liên Minh Hội tại Đông Hồ - Hàm Vân. Kiếm pháp siêu quần, Lãng Tử kiếm của ta là một nhánh trong kiếm chiêu của hắn. Kế đó là lão tổ Cực Cảnh Sơn, Hàn Chiến, quyền cước vô cùng lợi hại. Người thứ ba…
Không đợi Vu Mạch nói xong, Tần Mịch đã lên tiếng:
- Tông chủ, vị thứ ba là gia gia của ta, hắn…
Tần Mịch còn chưa dứt câu, trên bãi đất hoang, Tần Thiên lại lần nữa giao chiến cùng Hàn Chiến.
- Chạy? Sao không chạy tiếp? Giao thứ đó ra, lão phu niệm tình cùng một biên chế có lẽ sẽ tha ngươi một mạng.
Hàn Chiến vô cùng hả hê, một quyền lại một quyền nện xuống, theo đó, Tần Thiên liên tiếp bại lui. Mỗi khi lui một bước, trên mặt đất sẽ để lại dấu chân thật sâu.
Đương nhiên, không phải Tần Thiên không đủ sức liều mạng, mà là bên cạnh còn ba người nữa, hắn phải có tâm đề phòng.
- Nằm mơ!
Tần Thiên vung đao, toàn lực phản kích. Rốt cuộc cũng là Thông Huyền thượng cảnh, lúc giao chiến, thanh thế quả thật khủng bố. Chỉ một tia lửa do lưỡi đao tùy tiện tạo ra cũng có thể để lại khe rãnh sâu hoắm trên mặt đất.
Thời điểm hai bên giao chiến kịch liệt, bỗng nhiên, ở hai hướng khác nhau xuất hiện hai cỗ khí tức cường đại.
Một nam nhân trung niên cẩm y hoa phục một đường chạy như điên, tựa một đầu tê ngưu cuồng dại lao đến.
Người còn lại chính là bà lão Chiêm Đài Thanh Huyền.
Lúc nhìn thấy Chiêm Đài Thanh Huyền, Ôn Bình không biết nói gì cho phải, không có quyển da cừu trong hộp vậy mà bà ta cũng vào được.
Hai người kia tiến đến gần, Hàm Vân từ nãy giờ vẫn luôn cầm kiếm đứng đó, không hề có động tác chợt lên tiếng:
- Chờ đợi đã lâu.
- Các ngươi thoải mái, ta chỉ đến xem trò vui. - Chiêm Đài Thanh Huyền nghiêng đầu, nhìn về phía Ôn Bình, kế đó, bà ta trực tiếp bước đến, một thân một mình.
Bà ta không cảm giác được khí tức của Ôn Bình, nhưng hai người bên cạnh hắn thì khác.
Thấy Chiêm Đài Thanh Huyền đi khỏi, nam nhân trung niên mặc hoa phục cũng không nói gì thêm. Hắn dẫn bà ta đến đây vốn chỉ muốn giao hảo thêm, căn bản không trông chờ bà ta giúp sức.
Hàm Vân cũng không quản Chiêm Đài Thanh Huyền, chỉ cầm kiếm bước đến trước mặt nam nhân hoa phục - Thông Huyền thượng cảnh đến từ Tinh Không sơn.
Hắn ôm quyền nói:
- Vạn Lý Hòa, biệt lại vô dạng.
- Tần huynh, ngươi ổn chứ?
Vạn Lý Hòa không để ý đến Hàm Vân, ánh mắt rơi trên người Tần Thiên, nhìn thấy tình huống quẩn bách của đối phương, mạch một tức khắc mở ra.
Hàm Vân thấy thế, lộ ra nụ cười hiểu rõ:
- Nguyên lai là kết minh, muốn phản Bách Tông Liên Minh sao?
Vạn Lý Hòa lạnh giọng đáp:
- Bớt vờ vịt, ngươi cấu kết cùng Cực Cảnh Sơn chẳng lẽ không trái với quy chế của Liên Minh?
Lúc này, Tần Thiên gấp gáp nói:
- Vạn Lý huynh, thứ kia đã vào tay, chúng ta cùng giết trở ra.
- Được.
Vạn Lý Hòa vui vẻ.
- Phanh!
Mạch môn chi âm vang lên.
...
Lại nói đến Chiêm Đài Thanh Huyền, sau khi đi đến chỗ đám Ôn Bình, vẻ mặt bà ta lộ rõ hứng thú nồng đậm.
- Tiền bối.
- Tiền bối.
Hai người Vu Mạch lần lượt hô lên một tiếng.
Riêng Ôn Bình chỉ nhoẻn miệng cười, nằm sắp tiếp tục xem diễn. Bốn vị Thông Huyền thượng cảnh đại chiến, dễ gì được coi?
Đến nơi, Chiêm Đài Thanh Huyền liền hỏi:
- Ôn tông chủ, làm sao ngươi biết cách nhập cảnh?
- Ngẫu nhiên.
Ôn Bình tùy ý đáp, không hề nhắc đến cái hộp đen kia.
Nhìn thấy bộ dạng vân đạm phong khinh của hắn, bà cười cười, nói:
- Cách 300 là bốn vị Thông Huyền thượng cảnh đại chiến, dám nấp ở gần như vậy xem diễn sợ cũng chỉ có Ôn tông chủ ngài mà thôi?
Ôn Bình đáp:
- Xem náo nhiệt thôi mà.
- Phanh!
Đất đá bắn tung tóe.
Nương theo đó là một tiếng vang đột ngột, kiếm ảnh cực lớn, độ hơn mười trượng trảm xuống đất, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Dưới một kiếm này, trường thương trong tay Vạn Lý Hòa bị cắt thành hai đoạn, cả người cũng bị ném ra xa.
Lúc hắn ổn định lại thân mình, khóe miệng không ngừng tràn ra máy tươi, cả người thoáng chốc chùng xuống.
Vạn Lý Hòa nhịn đau nói:
- Ngươi không phải Thông Huyền thượng cảnh.
- Ta? Ta từng nói với ngươi ta là Thông Huyền thượng cảnh? - Hàm Vân cười cười, rút kiếm, bước về phía Vạn Lý Hòa.
Thấy một màn như vậy, Chiêm Đài Thanh Huyền nhịn không được sợ hãi than một tiếng:
- Hàm Vân vậy mà đã là nửa bước Thần Huyền.
Chợt, bà quay sang nhìn Ôn Bình, nói:
- Ôn tông chủ, bọn họ biết ngươi ở đây. Trên người ngươi còn đang treo thưởng đấy, hiện tại không đi, sợ rằng lát nữa muốn đi cũng không được. Nửa bước Thần Huyền, tại Đông Hồ đã là vô địch.
Ôn Bình không đáp, chỉ liếc mắt nhìn Tần Mịch.
Hiện tại, tên tiểu tử này tựa như bị ai níu lấy tấm, nửa ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Thiên.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng:
- Gia gia, coi chừng.
Hắn vừa dứt lời, một màn đập vào mi mắt, Tần Thiên bởi vì phân tâm bị Bạch Bằng đột nhiên xuất hiện đâm một kiếm xuyên bụng. Máu tươi lập tức rỉ ra, cả người cũng nương theo đó rút lui mấy chục bước, ngã ngồi trên đất.
Nghe thấy giọng của Tần Mịch, Tần Thiên có chút không dám tin, nhưng khi nhìn thấy tôn tử nhà mình thực sự chạy đến… Hắn nở nụ cười.
Trước khi chết có thể thấy tôn tử cũng xem như may mắn.
Không biết sức lực từ đâu, hắn lồm cồm bò dậy:
- Ta chết cũng không để ngươi sống tốt.
Thấy một màn như vậy, Tần Mịch vội xoay người, nhìn về phía Ôn Bình:
- Tông chủ, xin ngài cứu gia gia của ta.
- Được rồi.
Ôn Bình không cự tuyệt, dù sao cũng là thân nhân của đệ tử nhà mình, mặc dù hắn không có nghĩa vụ phải cứu giúp, nhưng đệ tử đã lên tiếng cầu mình, bản thân hắn chỉ có thể hỗ trợ.
Gật đầu, Ôn Bình đứng dậy, đi về phía trước.
Hắn vừa đi, Chiêm Đài Thanh Huyền ngẩn ra, thay đổi cách xưng hô, kinh ngạc nói:
- Tiểu tử, đừng nói là ngươi tự mình đi hỗ trợ nha?
Mấy ngày nay, bà cũng đã phần nào hiểu rõ Ôn Bình.
Dị mạch Thông Huyền.
Giết Vi Thiên Tuyệt.
Thế nhưng đây là chiến trường của nửa bước Thần Huyền, sao Thông Huyền Cảnh có thể chen chân vào?