Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 219 - 【Vip】 Bạch Bằng, Đan Long, Hảo

【VIP】 Bạch Bằng, Đan Long, Hảo 【VIP】 Bạch Bằng, Đan Long, Hảo

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ngay lúc đó, một âm thanh vang dội đột ngột truyền đến.

- Oanh!

Đao, kiếm, mạch thuật giao nhau.

Bốn người lại lao vào triền đấu, kình phong như đao tản ra bốn phía, nơi bốn vị Thông Huyền đứng, dù chỉ là phút giây giao thủ ngắn ngủi, thế nhưng mặt đất tựa như bị lột bỏ một tầng da.

Chưa kể, áp lực đến từ Thông Huyền thượng cảnh cũng khiến người hít thở không thông, nằm sấp trên sườn dốc, Tần Mịch không dám ngoi đầu lên lần nữa. Ở khoảng cách 300 mét, đối với một Luyện thể cảnh như hắn, áp lực kia quá thật rất lớn.

Ý thức được điểm này, Chiêm Đài Thanh Huyền đặt một tay lên đầu vai hắn, lúc này, sắc mặt Tần Mịch mới hồng hào đôi chút.

Bạch Bằng không tham dự trận chiến, nhìn thấy Ôn Bình bước tới, hắn lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ Ôn Bình cũng ở trong bí cảnh.

Người của Phi Ngư Đảo cùng Tinh Không Sơn có thể tiến vào, hắn phần nào đoán được, riêng Ôn Bình, quả thật không ngờ đến.

Bởi lẽ mỗi một quyển da cừu đều phi thường khó được, không phải thế lực lớn, lấy đâu ra năng lực tìm ra chúng?

Thấy Ôn Bình càng lúc càng tiến đến gần, Bạch Bằng thu hồi đoản kiếm nhỏ máu, trên mặt lộ vẻ dữ tợn:

- Ôn tông chủ, ngươi quả thật rất thích chạy loạn. Lão phu muốn hỏi ngươi một chút, còn có chỗ nào ngươi không dám đi?

Một cái tông chủ vô tinh tông môn lại dám ngồi vào chỗ nhị tinh tông.

Một cái tông chủ vô tinh tông môn lại dám lên Cực Cảnh Sơn khiêu khích, khiến chuyện hợp tác giữa bọn hắn và Di Thiên tông bị trì hoãn.

- Bạch huynh, ta và ngươi cùng ra tay.

Đan Long xoay người nhìn về phía Ôn Bình, mạch môn tức khắc mở ra.

Hai người đều hiểu rõ, Ôn Bình là dị mạch Thông Huyền, có thể giết chết Vi Thiên Tuyệt, hiển nhiên, cũng có thể giết chết một trong số họ.

- Được.

Bạch Bằng vừa dứt lời, lập tức xuất trong tàng giới ra một thanh cự chùy, lỡ độ thân hùm. Cự chùy vung lên, một cổ kình phong tỏa ra tứ phía, nương theo mạch môn chi âm, cự chùy tựa như có kim nhãn.

Chỉ là đặt xuống đất, mặt đấp lập tức bị lún thành một cái hố to.

Lúc này, Ôn Bình cũng xuất ra vũ khí.

Thiêu Hỏa côn đen nhánh.

- Phanh!

Mạch môn đỏ thẫm mở ra.

Hắn vung tay lên, một đoàn hỏa diễm lăng không xuất hiện, hướng về phía Bạch Bằng đánh tới.

- PHỐC!

Thế nhưng đoàn hỏa diễm kia lại bị vòi rồng do cự chùy tạo ra thổi tan. Bạch Bằng bước ra từ ngọn lửa, vung cự chùy đánh tới. Thời điếm này, Đan Long bên cạnh cũng phóng xuất mạch thuật.

Mạch khí hóa rồng!

Một chùy, cộng thêm một đầu rồng hóa hình từ mạch khí, lấy khí thế hùng hổ, song song đánh về phía Ôn Bình.

- Tiếp ta một chùy!

Bạch Bằng nộ quát, chùy kia đã đến trước mắt Ôn Bình, mắt thấy hắn giơ Thiêu Hỏa côn lên, cứng đối cứng cùng cự chùy. Đương nhiên, một côn này, hắn dùng chính là lực lượng có được từ Hỏa linh chi thể.

- Phanh!

Cự chùy phát ra tiếng nổ.

Một khắc sau, Bạch Bằng trực tiếp thối lui về sau mấy bước, hai cánh tay bởi vì chấn động quá lớn khiến hổ khẩu mở ra. Cho dù đã lui về sau được một khoảng, ổn định thân thể, nhưng đến hiện tại, nó vẫn không ngừng rung lên.

Ôn Bình lại vung tay lên, mạch khí tựa như sao trời hóa thành Lam Long cũng theo đó mà tan rã.

Hai người thất kinh, Đan Long đã nhận ra Bạch Bằng khác thường, đứng ở xa hô:

- Bạch huynh, ngươi sao rồi?

- Cự chùy kia của lão phu làm từ lưu tinh thiên thạch. - Bạch Bằng nhìn cự chùy vỡ thành nhiều mảnh ở đằng ra, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc hận.

Đương nhiên, ngoài thương tiếc còn có kinh hãi, Ôn Bình dùng một cây gậy đập vỡ cự chùy của hắn, đồng thời làm tan rả mạch thuật của Đan Long.

Hắn từng nghĩ qua Ôn Bình có lẽ rất cường đại, dù sao hắn ta cũng là dị mạch Thông Huyền, thế nhưng hắn không ngờ là Ôn Bình lại mạnh như vậy.

Bạch Bằng vận chuyển mạch khí, chậm rãi xua tan cảm giác tê liệt ở cánh tay, sau đó nói:

- Cự chùy của lão phu là do lưu tinh thiên thạch chế thành, nhưng lại bị một gậy của hắn đập vỡ. Đan huynh, toàn lực ra tay, cây gậy kia có điều uẩn khúc.

- Được.

Đan Long gật đầu.

Giờ phút này, Tần Mịch ở đằng xa quan sát, nhìn thấy Tần Thiên càng lúc càng chật vật, trên mặt hắn lộ rõ vẻ sốt ruột.

Đột nhiên, Tần Thiên ném tàng giới về phía Hàm Vân, kế đó, hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, dùng đao chống đỡ thân thể mình.

- Cho các ngươi!

Hàn Chiến thấy thế, vội vàng lao về phía tàng giới. Nhảy bật lên, chẳng chút quan tâm đến Tần Thiên. Thế nhưng khi tay chạm đến tàng giới, một đạo kiếm quang đột ngột trảm xuống.

Tàng giới không hao tổn gì, nhưng lại bị đánh văng ra hơn mười thước.

Giọng Hàm Vân truyền đến:

- Chớ để trúng kế phản giản của lão tặc kia, hai người bọn hắn vừa chết, tàng giới sẽ là của chúng ta.

- Lão tặc! - Lúc này, Hàn Chiến mới hiểu ra, thầm mắng Tần Thiên hai câu, kế đó thu hồi bộ pháp, xoay người hướng phía Tần Thiên giết tới. - Tần Thiên, ngươi cho rằng chỉ bằng một chút thủ đoạn kia thì có thể trêu đùa ta?

Mắt thấy Hàn Chiến lại lần nữa ra tay, Tần Thiên liên tiếp bại lui, Tần Mịch vội vàng hướng Ôn Bình hô:

- Tông chủ, gia gia ta sắp không chịu được nữa.

Nhìn thấy bộ dạng này của hắng, Chiêm Đài Thanh Huyền đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Thế giới này quả thực tàn khốc, không có thực lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân nhìn của mình chết.

Nói thật, bà có chút thưởng thức Ôn Bình.

Rõ ràng không đủ lực, nhưng vẫn dám bước ra.

Chỉ là, một chuyến này hơn phân nửa là không về được.

Nói Ôn Bình ngốc, có lẽ hắn ngốc thật, nếu như không làm vậy, tương lai hắn trưởng thành, có thể sẽ là một phương cự phách tại Đông Hồ.

Chỉ với Hỏa diễm dị mạch đã đủ để đứng đầu Đông Hồ, ngày sau ắt sẽ vô cùng đáng sợ.

Nếu có thể được Thần Huyền chỉ dẫn, tiền đồ là bất khả hạn lượng.

Nghe thấy tiếng hét của Tần Mịch, trên mặt Ôn Bình lộ ra thần sắc phiền chán, nhìn bọn Đan Long:

- Chó ngoan không cản đường.

- Phanh!

Mạch môn rung động một phen.

Hỏa Long cực lớn bỗng nhiên hiện thân, lơ lửng ngay trên đỉnh đầu Ôn Bình, dùng con ngươi huyết sắc nhìn chằm chằm hai người Đan Long. Hỏa diễm đỏ thẫm lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người, kể cả Hàm Vân.

- Hỏa diễm dị mạch!

Hàm Vân có hơi kinh hãi, bất quá phần kinh hãi này lại bị mạch thuật của Vạn Lý Hòa làm đảo loạn.

- Muốn chết!

Hàm Vân vung kiếm, hướng Vạn Lý Hòa đánh tới.

Trong lúc đó, Hỏa Long trên đỉnh đầu Ôn Bình cũng động, hướng Bạch Bằng lao đến.

Bạch Bằng hoảng sợ, đánh một chiêu mạch thuật về phía Hỏa Long, căn bản không chút nào lưu thủ. Hoàng cấp trung phẩm mạch thuật đã tu luyện đến viên mãn, thế nhưng lại không thể đánh lui Hỏa Long dù chỉ một chút, thậm chí ngay cả làm Hỏa Long khựng lại cũng không được.

Bản thân nói thế nào cũng khó có thể sánh ngang Vi Thiên Tuyệt, Bạch Bằng hiểu, hắn ngăn không được một chiêu này.

Sinh ra thoái ý.

Nhưng mà ngay sau đó, Ôn Bình đột nhiên nhảy lên, mạch môn liên tục rung động.

- Phanh!

- Phanh!

...

Mấy đầu Hỏa Long hiện thân, phô thiên cái địa hướng về hai người Bạch Bằng.

- Oanh!

- Oanh!

...

Hỏa Long lao vào bọn họ khiến mảnh thổ địa dưới chân nổ tung, sau bốn tiếng, trong vòng trăm mét chẳng còn lại gì. Ngoại trừ bốn cái hố to, ngay cả tàng giới cũng bị thiêu thành tro tàn.

- Chuyện này…

Thấy một màn như vậy, Chiêm Đài Thanh Huyền lộ vẻ kinh ngạc.

Bà không nghĩ đến…

Kết cục lại như vậy?

Đan Long, Bạch Bằng, ngay cả một chiêu cũng không tiếp được?

Ngọn lửa này là thứ gì? Ngay cả xương cốt cũng k chừa lại.

Ba câu hỏi xẹt qua trong đầu, chợt nghe thấy Vu Mạch bên cạnh lẩm bẩm:

Xem ra ta phải thường xuyên xông lên Thập Tầng tháp cùng Ngàn tầng thềm đá mới được. Nếu như có thể tu luyện được dị mạch cùng Hỏa Long thuật, ta không cần sợ Thông Huyền thượng cảnh nữa.

- Cái gì?

Chiêm Đài Thanh Huyền không lý giải được những lời của Vu Mạch là có ý gì, vừa định hỏi tiếp, chợt nghe Tần Mịch bên cạnh hô.

- Tông chủ, cứu gia gia ta.

Nương theo tiếng la nhìn lại, bà thấy Ôn Bình đang đứng trước tàng giới.

Bình Luận (0)
Comment