Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 220 - 【Vip】 Bí Bảo Vào Tay

【VIP】 Bí Bảo Vào Tay 【VIP】 Bí Bảo Vào Tay

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Tiểu tử này!

Thấy một màn như vậy, Chiêm Đài Thanh Huyền bất đắc dĩ cười.

Vừa nãy bà còn thưởng thức hắn, kết quả là hắn lại đi về phía tàng giới, mục đích hẳn chỉ có bí bảo.

Bất quá, một khắc sau, nghe thấy lời Ôn Bình nói, bà càng thêm bất lực… Có kiểu cứu người đó sao?

- Biện pháp tốt nhất khiến hết thảy ngừng lại… Chính là nhặt nó lên.

Ôn Bình nỉ non, sau đó nhặt tàng giới chứa bí bảo lên, ngay tại thời khắc này, kiếm quang, quyền ảnh đều hướng về phía hắn đuổi giết. Bất quá, hắn đã sớm có chuẩn bị, thời điểm nhặt tàng giới lên, người đột nhiên biến mất.

- Oanh!

Kiếm quang, quyền ảnh rơi xuống chỗ Ôn Bình vừa đứng, làm dậy lên ngàn tầng bụi đất.

- Tiểu tử, buông!

- Muốn chết!

Hàm Vân, Hàn Chiến, hai người muốn đình chiến, bất quá Vạn Lý Hòa cùng Tần Thiên lại phi thường ăn ý, nhất quyết cắn chặt không buông. Thừa lúc này, Ôn Bình đã lui về sau trăm thước, đừng ở xa xa, cùng bọn họ hai mặt nhìn nhau.

Tàng giới bị lấy đi, giờ phút này Hàm Vân chẳng còn tâm tư lưu thủ, lần nữa vung kiếm, nương theo chấn mạch chi âm, mạch khí ngưng tụ thành một thanh cự kiếm, ý đồ rất rõ ràng, chính là muốn chém chết Vạn Lý Hòa.

Sau mấy hơi thở, cự kiếm thành hình

Cự kiếm cao tới mười trượng, trong chớp mắt bổ xuống, đúng ngay chỗ Vạn Lý Hòa đang đứng.

- Chết!

Nhìn thấy Ôn Bình đi về phía Chiêm Đài Thanh Huyền, Hàm Vân nộ quát một tiếng, vẻ mặt dữ tợn.

Hắn không muốn trai cò tranh nhau, sau đó để một cái ngư nhân Chiêm Đài Thanh Huyền đắc lợi. Nếu tàng giới rơi vào tay bà ta, dựa vào thân phận của bà ta, hắn quả thật không nghĩ cướp đoạt.

Một khi Chiêm Đài Thanh Huyền nhất quyết mang nó đi, hắn đành phải nhượng bộ.

Ai bảo nhân gia là Tuyền Qua thần tượng.

Bách Tông Liên Minh Hội vẫn luôn muốn hợp tác đấy!

Kiếm chiêu của Hàm Vân áp đến, nội tâm Vạn Lý Hòa tự nhiên sinh ra cảm giác nguy cơ, ý niệm sắp chết cũng dâng cao.

Theo chấn mạch chi âm truyền đến, hắn lập tức phóng xuất ra mạch thuật của bản thân, đồng thời sử dụng bí pháp.

Tóm lại, chính là bộ dạng liều chết đánh cược một lần.

- Oanh!

Trong lúc đó, cự kiến đã rơi xuống người Vạn Lý Hòa.

Cả người hắn lập tức run lên, một ngụm máu tươi từ yết hầu trào ra khóe miệng. Cùng với đó, Vạn Lý Hòa đổ sụp xuống.

Nhưng hắn vẫn cắn răng, lấy cứng chọi cứng cùng cự kiếm, để lộ ra hàm răng đỏ tươi, dữ tợn y hệt cự hổ vừa xé thịt xong. Nhưng rốt cuộc bởi do thực lực chênh lệch quá lớn, Vạn Lý Hòa căn bẳn không cản được một kích toàn lực của nửa bước Thần Huyền.

Hét thảm một tiếng.

- A….

Vũ khí trong tay hắn gãy nát.,

Cự kiếm từ trên không trảm xuống, tiến nhập thân thể Vạn Lý Hòa, sau đó tiêu tán. Ngay thời khắc đó, trán cùng ngực Vạn Lý Hòa rỉ ra máu tươi, tựa như hồng thủy phun trào, chết đến không thể chết thêm được.

Cường giả Tinh Không sơn cứ thế vẫn lạc.

Nhìn thấy một màn như vậy, mọi người có chút kinh ngạc.

Một bí cảnh nho nhỏ thế nhưng lại chôn xương ba đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy Đông Hồ.

- Vạn Lý huynh!

Tần Thiên kinh hô một tiếng, lê tấm thân tàng chạy đến bên cạnh Vạn Lý Hòa. Mặc dù biết hắn không sống nổi, nhưng vẫn nhịn không được chạy qua.

Vạn Lý Hòa vừa chết, hai người Hàn Chiến lập tức đuổi theo Ôn Bình, trong chớp mắt đã đuổi tới sườn dốc.

Bất quá, bọn họ không tiếp tục đi lên phía trước.

Bởi vì Chiêm Đài Thanh Huyền đang đứng đó.

Bà ta nhìn tàng giới trong tay Ôn Bình, mắt lóe lên tia lửa, nói:

- Ôn tông chủ, không bằng giao nó cho ta?

Hiện tại, trong bí cảnh, dám tiếp củ khoai lang nóng này, ngoại trừ bà, còn có ai?

Nhưng mà Ôn Bình lại đáp:

- Tiền bối nói đùa?

Nghe hắn trả lời như thế, Chiêm Đài Thanh Huyền bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ: Ngươi bị ngu sao? Ta là đang bảo hộ ngươi, không hiểu à?

Bất quá, Ôn Bình đã không muốn, bà cũng không tham gia vào.

Bà quả thực muốn có bí bảo, nhưng với thân phận Tuyền Qua thần tượng, không có nghĩa là ra khỏi bí cảnh, Hàm Vân sẽ cự bà ngàn dặm.

- Các ngươi tiếp tục.

Dứt lời, Chiêm Đài Thanh Huyền trong nháy mắt bay ra trăm mét, lúc này đây, bà không hề quay đầu lại.

Vạn Lý Hòa cũng đã chết.

Bà không cho rằng Ôn Bình có thể sống dưới kiếm của Hàm Vân.

Thấy Chiêm Đài Thanh Huyền lui ra, Hàm Vân lộ vẻ vui mừng, chỉ cần Ôn Bình không đưa tàng giới cho bà ta, thứ kia chắc chắn thuộc về hắn.

Hàm Vân lên tiếng:

- Tiểu tử, giao tàng giới ra đây, nếu không ngươi phải chết.

- Cáp Cáp!

Ôn Bình liếc nhìn con chó săn bên cạnh.

Hàm Vân không ý thức được Ôn Bình đang nói gì.

Nếu là tiếng cười... Nhưng vẻ mặt hắn đâu có giống đang cười.

Một khắc sau, bóng dáng con chó săn bên cạnh Ôn Bình lọt vào tầm mắt hắn.

Bất quá, hắn cũng không để ý nhiều, nhưng những lời sau đó của Ôn Bình khiến hắn có cảm giác không biết nên cười hay khóc.

- Giết hắn đi.

Dứt lời, Ôn Bình vậy mà thu hồi mạch môn.

- Khặc!

- Khặc!

Hai tiếng cười âm lãnh bỗng nhiên vang lên.

Thần sắc Hàm Vân cứng lại, tuy không biết là ai cười, nhưng hắn đã sinh ra phẫn nộ. Một Thông Huyền hạ cảnh lại dám nhúng chàm chí bảo, lại còn lỗ mãng đòi giết hắn?

Kiếm trong tay trực tiếp khởi chiêu!

Thấy thế, Vu Mạch vội nắm lấy Tần Mịch lui về sau, chợt nghe Tần Thiên hô lên một tiếng:

- Hàm Vân, muốn gì thì tìm ta, không được tổn thương tôn tử của ta!

- Gia gia, ngài sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Tần Mịch đáp lại một tiếng, lúc này, hắn đã bị Vu Mạch nhấc lên, lui về sau hơn trăm thước mới ngừng lại. Hai người vừa dừng bước, quay đầu nhìn, chỗ Ôn Bình đứng đã bị kiếm khí tàn sát bừa bãi.

Có thể thấy được kiếm khí lam sắc xoay quanh Hàm Vân, tạo thành một vòng bảo hộ.

Kiếm là vũ khí.

Kiếm khí cũng là vũ khí.

Giọng Hàm Vân lạnh lẽo:

- Giết chủ sự Liên Minh của ta, còn muốn nhúng chàm bí bảo, lão phu giết chết ngươi.

Kiếm vừa ra.

Hơn mười đạo kiếm khí đánh về phía Ôn Bình.

Đúng lúc này, một đạo xích sắt đỏ thẫm lăng không mà đến, hướng về phía Hàm Vân nện xuống. Hàm Vân liếc nhìn xích sắt, nỉ non một tiếng:

- Đây là thứ ngươi chuẩn bị?

Kiếm chuyển, hắn nghiêng người nghênh đón xích sắt.

- Choang!

Xích sắt cùng trường kiếm va chạm, kiếm khí nguyên bản càn quét tứ phương bị xích sắt áp chế, sau đó, tất cả đều hóa thành hư vô. Hàm Vân, dưới tác động của lần va chạm này, cả người trực tiếp bị đánh lui ra xa 10 mét.

Trên con dốc xuất hiện hai khe rãnh.

- Hàm Vân huynh!

- Ta không sao!

Sau khi nghe Hàm Vân đáp, Hàn Chiến vội vàng chấn mạch, hai đấm vung ra mấy chục quyền ảnh, tựa mây đen đồng loạt bổ về phía Ôn Bình. Trong nháy mắt, phi sa tẩu thạch, quyền ảnh cùng mạch khí dây dưa trước mặt Ôn Bình.

- Gâu!

Âm thanh chó sủa vang lên.

Hàn Chiến không biết từ lúc nào, một cái chân chó ngùn ngụt hỏa diễm vồ tới.

- Phanh!

Một khắc sau, vị trí Hàn Chiến đứng phát ra một âm thanh thật lớn, tựa như có thiên thạch vừa rơi xuống.

Quyền ảnh của hắn tiêu tán, lúc mọi người ngưng mắt nhìn lại, Hàn Chiến cứ thế bị vùi sâu vào trong đất, hai đầu gối trực tiếp biến mất, đất lên đến bẹn đùi, hắn cứ như vậy quỳ sụp xuống, mà trên mặt đất lúc này... Bỗng nhiên xuất hiện dấu chân chó.

- Con chó này!

Nghe được tiếng nổ mạnh, Chiêm Đài Thanh Huyền vô thức quay đầu nhìn lại, bà lập tức ngẩn ra.

Bình Luận (0)
Comment