Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 221 - 【Vip】 Tử Vong Đại Biểu Cho Kết Thúc

【VIP】 Tử Vong Đại Biểu Cho Kết Thúc 【VIP】 Tử Vong Đại Biểu Cho Kết Thúc

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Giờ phút này, chó săn đã hóa thân thành Địa Ngục cẩu, chân đạp lên hỏa diễm, hai con ngươi, lưng, đuôi đều ngùn ngụt hỏa diễm lam sắc. Nó ngẩng đầu lên, lãnh ngạo đứng trước Ôn Bình, hiển lộ trước mắt mọi người.

- Con chó này!

Chiêm Đài Thanh Huyền nhịn không được sợ hãi thán phục một tiếng.

Bà có thể cảm thấy rất rõ, khí tức a cẩu còn mạnh hơn cả Hàn Chiên, hơn nữa không phải chỉ một chút. Mà Hàn Chiến lúc này đang quỳ trên mặt đất, bị đánh chó chắc chắn là do nó xuất thủ.

Trong giây lát, nhớ tới bản thân từng nghĩ dùng 10, 20 khối bạch tinh đổi a cẩu này, bà lộ ra nụ cười xấu hổ.

Chiêm Đài Thanh Huyền xoay người, tâm rời đi đã tiêu thất:

- A cẩu này... Thực lực ít nhất là Thượng cảnh vô địch?

Vừa dứt lời, tiếng cười âm lãnh lại lần nữa vang lên.

- Khặc!

- Khặc!

Đầu lâu thiêu đốt hỏa diễm lam sắc, kế đến là cốt thủ, trong cốt thủ là một sợi xích sắt đỏ thẫm... Cứ như vậy, Ác Linh Kỵ Sĩ từng bước lăng không hiện thân, phảng phất như đến từ một thế giới khác.

Cùng với sự xuất hiện của nó, không khí chung quanh dường như đọng lại.

Lúc ánh mắt nó càn quét một vòng, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.

Lúc này đây, đến phiên Hàm Vân hỏi Hàn Chiến:

- Hàn Chiến huynh, ngươi sao rồi!

- Ta ổn!

Hàn Chiến dùng ngón tay lau máu trên khóe miệng, sau đó... rút chân ra, đứng dậy, lui về sau, từ trước đến nay, nội tâm chưa bao giờ cảm thấy dè dặt như hiện tại.

Lúc này, Tần Thiên đã kéo thi thể của Vạn Lý Hòa ra xa, sau khi dò xét hô hấp, hắn lộ vẻ mất mát. Hiển nhiên, Vạn Lý Hòa đã hết đường xoay chuyển, chỉ có thở ra chứ không có hít vào.

Tần Mịch vội chạy đến:

- Gia gia, ngài không sao chứ?

- Không sao, không sao.

Tần Thiên nói là nói như thế, nhưng máu tươi ở bụng vẫn đang tràn ra, cũng may, là một Thông Huyền thượng cảnh, thương thế cỡ này cũng không nguy hiểm đến tánh mạng.

Tần Thiên quét mắt về phía Ôn Bình, hỏi:

- Đó là ai?

Tần Mịch vội đáp:

- Gia gia, đoạn thời gian trước ta gia nhập tông môn, đây là Ôn tông chủ. Hắn rất lợi hại, nhất định có thể cứu được ngài, yên tâm đi. Hai người Hàm Vân căn bản không phải đối thủ của hắn.

- Hy vọng là vậy.

Tần Thiên gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc may mắn, hẳn là hắn cũng mong chờ Ôn Bình cường đại đúng như lời Tần Mịch nói, nếu không, bản thân sẽ chẳng khác nào Vạn Lý Hòa hiện tại.

Kế đó, hắn bắt đầu vận chuyển khí tức nhằm khôi phục thương thế.

...

Giờ phút này, Hàn Chiến đã lui bước, chiến ý tiêu tán.

Bí bảo dù có tốt, nhưng phải có mệnh mới được nha. Sống sót, tương lai hắn có thể đạt đến Thần Huyền cảnh.

Nếu như chỉ là Tần Thiên cùng Vạn Lý Hòa, hắn không sợ, cho dù chiến đấu có gian nan một chút hắn cũng nghĩ lấy cho được bí bảo. Nhưng hiện tại, một đầu hỏa cẩu, còn có một bộ khô lâu, thực lực của chúng đều khó đoán được.

Tiếp tục đánh, kết quả bất kể thế nào, đối với hắn cũng không đáng:

- Hàm Vân huynh, ta và ngươi toàn lực đối chiến. Bí bảo là vật do Thần Huyền lưu lại, không thể để kẻ này cứ thế lấy đi.

Hàm Vân gật đầu, vừa nói vừa khởi chiêu thức:

- Được, ta đối đầu cùng khô lâu, phần ngươi là con chó kia.

Dứt lời, kiếm chiêu của hắn đã lên.

- Phanh!

Âm thanh chấn mạch vang lên, bầu trời lại lần nữa ngưng thực Cự kiếm, lúc này đây, Cự kiếm hiện ra sau lưng hắn. Hàm Vân vũ động kiếm, theo đó, cự kiếm cũng vũ động, phàm là những vật bị nó chém trúng đều không ngoại lệ đứt lìa.

Giờ phút này, Hàm Vân không hề lưu thủ.

Hắn cảm giác được thực lực của khô lâu không đơn giản, ít nhất hắn không nhìn thấu được, không xuất ra cự kiếm mạnh nhất căn bản không thắng nổi nó.

Kiếm khởi!

Kiếm hạ!

Một kiếm này, sóng khí ào ạt, trực tiếp đánh bay Tần Mịch có hơn 200m.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, mặt đất bắt đầu từ chỗ Hàm Vân bỗng nhiên xuất hiện khe rãnh dài độ vài trăm mét… Là do một kiếm kia bổ ra. Khe rãnh sâu khoảng 10 mét, rộng 3 mét, vẫn đang kéo dài ra.

Vu Mạch chộp lấy Tần Mịch, giúp hắn ổn định thân thể. Tần Thiên một bên nhịn không được cảm thán:

- Nửa bước Thần Huyền… Khủng bố như vậy?

Hắn không khỏi phỏng đoán, nếu như từ đầu Hàm Vân sử một kiếm này, hắn cùng Vạn Lý Hòa đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.

Khô lâu kia… Có thể cản được kiếm này?

Lúc hắn ngưng mắt nhìn về phía chiến trường, khô lâu tiếp một kiếm lại chẳng mất một cọng lông nào, thản nhiên đứng đó. Hơn nữa, nó chợt giơ một tay lên, bắt lấy kiếm của Hàm Vân, thoáng chốc hỏa diễm lan tràn, cổ tay Hàm Vân lập tức bị hỏa diễm lam sắc bao lấy.

- Chặn!?

Tần Thiên kinh hỉ kêu ra tiếng, chẳng chút quan tâm đến đau đớn ở bụng.

Cùng lúc đó, Hàm Vân phát hiện hỏa diễm đang lan đến tay mình, càng ngày càng gần, hắn lập tức buông tay, nội tâm hoảng hốt.

Thoái ý đã sinh!

Nhất là khi nhìn thấy kiếm của mình rơi vào tay khô lâu phút chốc hóa thành một thứ vũ khí mới ngùn ngụt hỏa diễm.

Lúc này, Hàm Vân quay đầu, định bàn kế hoạch rút lui:

- Hàn Chiến huynh…

Nhưng lời vừa đến bên miệng chợt tắc lại, Hàn Chiến bên cạnh đã sớm chạy ra xa vài trăm mét, bị con hỏa cẩu kia chặn lại ở bìa rừng.

- Vương bát đản!

Hắn sao lại không rõ lý do Hàn Chiến làm vậy?

Đang mắng, Ác Linh Kỵ Sĩ đột nhiên biến mất, tựa như quỷ mị trong nháy mắt đuổi theo Hàn Chiến.

Trường kiếm thiêu đốt liệt diễm vung lên.

Một đạo lam quang xẹt qua lưng Hàn Chiến, lúc ánh sáng biến mất, kiếm của Ác Linh Kỵ Sĩ đã đánh tới.

Hàn Chiến tựa như chiếc bình sứ bị nghiền nát, phút chốc trở thành một đống than đen.

- Chết là đáng!

Hàm Vân thầm mắng một tiếng, chẳng chút do dự, mặc kệ Hàn Chiến vứt bỏ hắn, hay khô lâu rốt cuộc là thứ gì… Người hóa thành kiếm ảnh, một thoáng kinh hồng, chợt, hướng rừng rậm lao đi.

Ác Linh Kỵ Sĩ cưỡi lên người chó săn, đuổi theo.

...

- Đã xong?

Chiêm Đài Thanh Huyền vòng trở lại, có chút không dám tin.

Quá nhanh!

Quả thật quá nhanh!

Hai vị đỉnh cấp nhân vật, vậy mà một người không đỡ nổi một kiếm, người còn lại với tư cách nửa bước Thần Huyền cũng chỉ có thể bỏ trốn.

Theo bà thấy, Hàm Vân chết chắc, rất hiển nhiên, tốc độ con chó kia nhanh hơn hắn nhiều.

- Ôn tông chủ.

Chiêm Đài Thanh Huyền quay sang Ôn Bình đang lục tìm tàng giới, gọi.

Ôn Bình nhàn nhạt hỏi lại một câu:

- Chiêm Đài Diệp đâu?

Chiêm Đài Thanh Huyền đáp:

- Sợ trong bí cảnh có nguy hiểm, nên ta đã để nó lại bên ngoài.

Ôn Bình gật đầu, đi thẳng đến chỗ Tần Thiên.

Thấy Ôn Bình bước đến, Tần Thiên dưới sự giúp đỡ của Tần Mịch gian nan đứng dậy, ôm quyền nói:

- Đa tạ ân cứu mạng của Ôn tông chủ. Nếu như không phải ngài ra tay, hôm nay lão hủ hẳn là nằm lại tại đây.

- Ta chỉ giúp Tần Mịch thôi, không có ý gì khác. - Nói thật, Tần Thiên chết không chút liên quan gì đến hắn.

Không quen không biết, chết thì đã sao.

Đã dám đến bí cảnh tầm bảo, vốn cũng chỉ có hai con đường: Chết hoặc sống.

Nói xong, Ôn Bình lấy tàng giới của Tần Thiên ra.

Tần Thiên không có ý định cầm lại, mở miệng nói:

- Ôn tông chủ, xem như là báo đáp ân cứu mạng của ngài đi.

- Được.

Ôn Bình cũng không khách khí.

Nếu như lão nhân này còn dám lấy lại, vậy thì cũng quá khó coi rồi.

Tuy hắn không có ý muốn đoạt, dù sao Tần Mịch cũng ở đây, thế nhưng… Về sau tuyệt đối sẽ đưa Phi Ngư Đảo vào diện “chơi không được”.

Tần Thiên hỏi:

- Ôn tông chủ, trong tàng giới có một vài vật phẩm riêng, ta có thể lấy ra hay không?

- Ân.

Ôn Bình gật đầu, đưa tàng giới ra.

Tần Thiên nhận lấy, từ đó xuất ra mấy cái hộp, rồi xóa liên hệ cùng tàng giới, cuối cùng giao lại cho Ôn Bình:

- Ôn tông chủ, xin yên tâm, nhưng thứ này đều là đồ của Tần gia, bí bảo vẫn còn nằm trong tàng giới.

Bình Luận (0)
Comment