Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Rốt cục cũng thăng cấp xong.
Ôn Bình thở dài một hơi, ba gã nửa bước Thần Huyền đánh nhau, Thính Vũ Các lại thăng cấp chậm, hắn đã định triệu hoán Giao Long rồi đấy.
Bỏ ra một trăm vạn, không biết Ác Linh Kỵ Sĩ có thay đổi gì không.
Ôn Bình vô thức quét mắt nhìn từ đầu đến chân Ác Linh Kỵ Sĩ trước mắt… Chậc, không có gì thay đổi. Duy nhất khác biệt chính là cảnh giới, chính thức đạt đến Thần Huyền cảnh.
Lúc này, giọng Lục Dã vang lên bên tai:
- Ôn tông chủ, ngươi lui về sau trước, nếu như ta xảy ra chuyện, nhờ ngươi cứu trị cho lão tổ. Lão tổ là tín ngưỡng của Bích Nguyệt gia ta, hắn không thể chết.
- Lui?
Ôn Bình lạnh lùng nhìn lão giả chống long đầu trượng, tâm niệm vừa động, đột nhiên, một con chó săn từ trong rừng vọt ra.
Chân đạp hỏa diễm, một bước nhảy lên 10 mét, chó săn bay vọt lên, nhào về phía lão giả. Đồng thời, nó một trảo vỗ xuống, bóng chân chó cực lớn tựa như một quả núi nhỏ áp tới.
- Còn có cường giả!
Lão giả cả kinh, thân thể thối lui về sau mấy bước, ý nghĩ một chiêu giết chết Lục Dã lúc này đã không còn sót lại chút gì.
- Phanh!
Ngay khi hắn lui ra, trảo ảnh nện xuống mặt đất.
Tiếng vang cực lớn hệt như sấm đánh bên tai, nhấc lên một trận cuồng phong khiến cho công kích của hai vị nửa bước Thần Huyền thoáng chốc hóa thành hư không.
Sau khi dư âm tan biến, Hoàn Nguyệt lập tức hướng lão giả hô:
- Sát Di, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì!
Lão giả gọi Sát Di trừng mắt nhìn chỗ mình vừa đứng lúc nãy, cau mày, bàn tay nắm long đầu trượng bất triu bất giác xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bụi đất tán đi, lúc này, thân ảnh chó săn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sát Di nhìn hỏa diễm lam sắc bao phủ lấy chó săn, biểu lộ ngưng trọng, không dám tiếp tục có hành động thiếu suy nghĩ nữa.
- Tự tiện xông vào Bất Hủ Tông, giết!
Đột nhiên, thanh âm lạnh lẽo của Ôn Bình truyền đến.
Đám người ngưng mắt nhìn lại, còn chưa kịp phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí chưa thở xong một hơi đã thấy một sợi xích sắc đỏ thẫm lăng không xuất hiện. Xích sắt tựa như linh xà, trực tiếp đánh về phía Tiết Ký.
Đại yêu Tiết Ký cả kinh, lập tức giương cánh muốn bay lên cao.
Với tư cách cự yêu, giác quan của nó rất mẫn cảm, chỉ cần cảm giác được nguy hiểm, nó sẽ không tiếp tục cứng đối cứng.
Thế nhưng đối mặt Ác Linh Kỵ Sĩ Thần Huyền cảnh, nó trốn không thoát.
Xích sắt đỏ thẫm trực tiếp vây khốn Tiết Ký, thân thể dài trăm trượng phút chốc bị trói lại thành một quả cầu. Mặc cho Tiết Ký có gào thét thế nào, giãy dụa ra sao, xích sắt cũng không chút sứt mẻ.
-Tạch…! - Xích sắt đột nhiên động.
Cùng với đó, Tiết Ký bất động.
Thời điểm xích sắt cứa qua, thân thể khổng lồ nháy mắt hóa thành than đen, rơi thẳng xuống.
Một màn này khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Thông Huyền thượng cảnh Yêu Vương!
Cứ như vậy chết?
Ngay cả năng lực phản kháng cũng không có?
- Thứ gì?
Lúc này, Sát Di nhìn về phía cuối xích sắc, liền thấy một cái bạch cốt thủ lăng không xuất hiện.
Kế đó là khô lâu.
Cuối cùng là thân thể choàng xích sắt.
Một màn này rơi vào mắt Sát Di, hàn ý lạnh lẽo bắn ra:
- Hoàn Nguyệt, ngươi ngăn con chó kia lại, ta đối chiến với khô lâu.
- Ừm. - Hoàn Nguyệt gật đầu.
Kinh hãi hiên nhiên là có, nhưng ai lại không có huyết tính?
Trận chiến đã bắt đầu, sao có thể nói chấm dứt liền chấm dứt? Không phải ngươi chết chính là ta chết, đó mới thật sự là chiến đấu.
Lúc này, lão ẩu bỗng nhiên hô lên một tiếng, thanh xà vừa thu hồi lại một lần nữa phóng ra, nương theo chấn mạch chi âm, ngàn vạn thanh xà lao về phía chó săn:
- Thanh thôn thiên hạ!
Hiện tại, bà đã xuất ra thứ áp đáy hòm.
Thanh xà không còn là nhân vật chính.
Mạch thuật mới là.
Hoàng Cấp thượng phẩm mạch thuật đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn, bà không tin không thể giết chết được con chó lửa này.
Nếu thật sự không được, vậy thì để xà cắn cho nó một ngụm, độc tốc chắc chắn sẽ khiến nó đi đời nhà ma.
- Gâu! - Một tiếng nộ phệ.
Nháy mắt, sóng âm mang theo uy thế to lớn nhào tới.
Cùng lúc đó, Sát Di cũng bắt đầu công kích Ác Linh Kỵ Sĩ.
Long đầu trượng điểm lên mặt đất, mạch môn lam sắc bộc phát chấn mạch chi âm, kế đó, mạch khí trào ra, hóa thành một thanh cự chùy, xung quanh cự chùy còn có tia chớp màu lam xẹt qua.
- Đi chết đi.
Huyền Cấp hạ phẩm mạch thuật: Kim Cương Chùy!
Hơn nữa, hắn đã tu luyện đến cảnh giới tiểu thành.
Không có Tuyền Qua đồ tăng phúc, cũng không có tu luyện viên mãn, nhưng uy năng đã vượt xa lực lượng mà Hoàn Nguyệt khống chế.
Lúc cự chùy nương theo quải trượng khu động, thanh mãng đầy trời phút chốc tựa như bọt biển bị thổi tan.
Hoàng Cấp thượng phẩm mạch thuật cứ như vậy tan biến.
Sát Di còn chưa kịp nhìn đến Hoàn Nguyệt, bà đã bị một trảo của chó săn vỗ trúng, bay ngược ra sau khoảng hơn trăm mét, đâm vào một gốc cổ thụ ngoài sân.
Một ngụm máu tươi phun ra, lập tức nhuộm đỏ cả trảng cỏ trước trước mặt.
- Khốn kiếp! - Thầm mắng một tiếng, cự chùy hạ xuống.
Ác Linh Kỵ Sĩ nghênh chiến, xích sắt đỏ thẫm không ngừng huy động, quét qua cự chùy. Âm thanh phát ra đủ để khiến những người có mặt tại đây bị điếc, thế nhưng không ai nguyện ý ly khai.
Bởi vì đây là cảnh tượng ngàn năm có một.
Rất nhiều người cả đời cũng chưa thấy qua.
Nhìn thấy một màn này, Lục Dã yên lặng lui xuống.
Hiện tại hắn mới biết, hóa ra Bất Hủ Tông vẫn luôn có hậu thuẫn. Con chó săn kia… Hôm qua, lúc đến Bất Hủ Tông, hắn còn thấy nó tản bộ quanh sân. Ai có thể ngờ được một đầu thổ cẩu thế mà lại có thực lực hơn xa nửa bước Thần Huyền.
Không ngờ hắn xuất thủ chỉ là phí công.
Căn bản không có chỗ dùng.
Nháy mắt, khi Lục Dã rút lui, Hoàn Nguyệt đột nhiên “ầm” một tiếng, lao vọt ra, hiển nhiên là hướng về phía Ôn Bình.
Trong phút chốc đã đến trước người Ôn Bình, thấy một màn như vậy, mọi người cả kinh, Lục Dã lập tức quay trở lại. Đồng thời, chó săn cũng nhào tới. Nhưng Hoàn Nguyệt dường như đã nhất quyết: Cầm tặc tiên cầm vương (1).
(1) Bắt giặc trước bắt vua.
Lục Dã thầm kêu:
- Nguy rồi!
Nếu như Ôn Bình bị chộp chúng, cường giả thủ hộ Bất Hủ Tông dù là Thần Huyền thì cũng vô dụng.
- Phanh!
Chấn mạch chi âm vang lên.
Ôn Bình nhìn Hoàn Nguyệt ngay lập tức sẽ bị Cáp Cáp chụp chết nhưng vẫn không lui.
Mặc kệ bà ta muốn trước khi chết kéo thêm một tấm đệm, hay là muốn bắt hắn… Thì đều không thể tha thứ được.
Bắt bà ta trồng cây? Ôn Bình đã mất đi hứng thú.
- Oanh!
Bạch sắc hỏa diễm hóa thành Hỏa long lao ra, đụng mạnh lên người Hoàn Nguyệt. Chỉ nghe một tiếng “ầm”, kế đó đã thấy Hoàn Nguyệt nổ văng ra ngoài, đồng thời, cả người xoay tròn trên không trung, sau đó nặng nề rơi xuống, liên tục phát ra tiếng kêu thảm.
Bởi vì bà ta bị Hình phạt chi hỏa bao lấy.
Mặc dù không có vấn đề gì, nhưng muốn đốt chết một nửa bước Thần Huyền sắp chết là chuyện rất đơn giản.
Một màn này khiến quần chúng vây xem kinh hãi.
Cái này…!
- Dị mạch của tông chủ sao lại đổi màu rồi?
- Hỏa vẫn là hỏa, nhưng lại là bạch sắc.
...
Trong chủ điện, không ít người nhao nhao nghị luận, mà ngay trên chiến trường, bước chân Lục Dã khựng lại, nói không nên lời.
Được rồi!
Hắn lại lo lắng vô ích!
Giờ phút này, tiếng kêu la thảm thiết liên tục vang lên trên quảng trường.
- A…!
- A…!
- Cứu ta!
- Cứu ta!
Tiếng kêu thảm thiết của Hoàn Nguyệt lúc này không thua kém bao nhiêu so với tiếng rống giận dữ mà Tiết Ký phát ra lúc trước. Bất quá, trong giọng của bà xen lẫn không phải uy áp mà là thống hận cùng khát vọng sống cực lớn.
- Thực ồn ào! - Ôn Bình nhàn nhạt nói.
Lãng tử kiếm khởi!
Một đạo bạch quang xẹt qua nền trời, trực tiếp xuyên thủng đầu Hoàn Nguyệt, khiến cho tiếng kêu rên kia ngưng bặt.
Đồng thời, hắn quay sang nói với Ác Linh Kỵ Sĩ:
- Lão gia hỏa kia là bửa tối của ngươi, muốn ăn cứ ăn.