Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 242 - 【Vip】 Thần Huyền Cũng Phải Chết

【VIP】 Thần Huyền Cũng Phải Chết 【VIP】 Thần Huyền Cũng Phải Chết

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Khặc!

- Khặc!

Tiếng cười cổ quái quẩn quanh Vân Lam sơn, khiến cho người nghe không rét mà run.

Tim Sát Di thoáng đập nhanh hơn, thực tế là so với tiếng cười đáng sợ kia, nhìn thấy bộ dạng khô lâu ngoác miệng cười càng khiến hắn kinh hãi hơn.

Hắn hiểu được thực lực của quái vật kia rất cường đại.

...

Lúc này, Lãng Tử kiếm đã quay trở về.

Không còn là một đạo bạch quang lao vụt đến, khi trở về, nó bình thản bay đến dừng trước người Ôn Bình.

- Phanh!

Hoàn Nguyệt ngã xuống.

Sau mấy cái hô hấp, hỏa diễm bạch sắc đã thiêu thi thể bà ta thành tro, không còn sót lại chút gì.

Một màn như vậy khiến đám người đang trốn trong chủ điện ngây ra một lúc.

Đến khi hoàn hồn, cả đám nhao nhao thét lên.

- Phi kiếm!

- Cái này...

- Chẳng lẽ xem Tru tiên cũng nhận được công pháp tu hành phi kiếm?

- Tông chủ chủ mượn Lãng Tử kiếm của ta mấy ngày nay hóa ra là để tu luyện phi kiếm.

- Một kiếm trực tiếp bắn nát đầu nửa bước Thần Huyền, uy năng bực này quả nhiên là tiên gia pháp môn.

...

Mọi người nghị luận.

Lục Dã nghe không hiểu, nhưng một màn vừa rồi quả thật khiến hắn kinh hãi.

Hoàn Nguyệt một khắc trước vẫn còn cùng hắn bất phân thắng bại, thế nhưng giờ đã không còn sót lại chút gì…

Quay sang nhìn Ôn Bình, thái độ của hắn có chút biến hóa, nhiều thêm một thứ…

Là kính trọng!

Đặc biệt là thanh kiếm đang lơ lửng kia, hắn tự nhận bản thân không cách nào cản được.

Trước sự kinh ngạc của quần chúng, nhìn thấy đồng bạn chết đi, Sát Di càng thêm phẫn nộ, bắt đầu phát lực. Cự chùy liều mạng nện xuống. Mỗi một lần như vậy, nếu phía dưới là Thông Huyền cảnh, nhất định trong thời gian ngắn sẽ bị nện thành thịt vụn.

Thế nhưng công kích uy mãnh như thế lại bị xích sắt tùy tiện đánh bay.

Càng đánh, Sát Di càng mất lòng tin.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tử vong có lẽ chính là kết cục của hắn.

Chạy trốn? Con đường này hắn đi không được.

Muốn Sát Di hắn đào tẩu? Hắn bỏ không được mặt mũi. Mang bộ mặt xám xịt quay về Minh Kính hồ, chẳng phải là trực tiếp để người cười nhạo hay sao?

Đến từng tuổi này rồi còn không giữ được khí tiết, quá thiệt thòi!

...

Nhìn thấy tràng diện trước mắt, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

- Đã xong!

Dương Nhạc Nhạc vui vẻ, chuẩn bị ló đầu ra khỏi chủ điện.

Nhưng đúng lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền đột nhiên lôi hắn lại, gấp gáp nói:

- Không đúng! Khí tức Sát Di đột nhiên tăng cao, đã vượt ra khỏi khí tức nửa bước Thần Huyền nên có.

Nghe bà nói như vậy, mọi người nhao nhao nhìn về phía Sát Di.

Giờ phút này, hắn đang cúi đầu, lộ ra nụ cười dữ tợn, kế đó, hắn ngẩng phắt đầu lên, ngửa mặt lên trời cười to.

- Phanh!

Mạch môn run lên, trực tiếp “oanh” ra một luồng mạch khí, đánh thẳng vào mặt Ác Linh Kỵ Sĩ, khiến nó không khỏi thối lui về sau một bước. Đương nhiên, một bước này lại khiến Ôn Bình có hơi kinh hãi.

Ác Linh Kỵ Sĩ thế nhưng là Thần Huyền Cảnh đấy!

Bất chợt, bên tai vang lên giọng của Sát Di:

- Haha, đa tạ ngươi, nếu không ta không có khả năng thăng Thần Huyền.

Mạch môn trên tay phải hiển hiện.

Một vòng, hai vòng, một điểm…

Sau khi ngưng tụ một cái mạch môn mới, khí thế của Sát Di đột nhiên tăng cao. Loại khí thế này tựa hồ vẫn có xu hướng tăng lên, nghiễm nhiên đạt đến một độ cao khó tưởng.

- Phanh!

Chấn mạch chi âm khuếch tán.

Kế đó là mạch khí lam sắc xao động, hệt như một viên sỏi thả vào hồ nước, từng vòng từng vòng lan ra, xua ta bụi đất, cũng khiến cho không ít người có mặt tại đây lộ ra biểu tình ngưng trọng.

Lục Dã biến sắc:

- Nguy rồi, vậy mà lại để cho hắn đột phá Thần Huyền Cảnh.

Thần Huyền cùng nửa bước Thần Huyền…

Tuy là chỉ hơn kém có mấy chữ, nhưng thực lực tại tựa như cách một lạch trời.

Thân là nửa bước Thần Huyền, Lục Dã hiểu rõ điểm này. Hắn rõ ràng Thần Huyền cảnh có bao nhiêu cường đại. Lâm trận đột phá, Sát Di quả thật rất may mắn.

Nếu như hắn ta không đột phát, hết thảy hẳn là đã kết thúc.

Nhưng hiện tại… Khó mà nói được.

Lúc này, Sát Di cao hứng cười lớn:

- Nguyên lai đây là Thần Huyền cảnh, song mạch môn quả nhiên cường đại. Rốt cuộc lão phu cũng biết vì sao nửa bước Thần Huyền chỉ xem như Thông Huyền Cảnh rồi. Hóa ra, cảm giác này mới chính là Thần Huyền.

Mạch môn thứ hai gọi là Sung doanh.

Là một vùng trời mới.

Điểm này, mọi người hiểu rõ, nhưng không có ai từng cảm thụ qua.

- Phanh!

Chấn mạch chi âm qua đi, lúc này, Sát Di xuất chiêu, nộ khí trùng trùng đánh về phía chó săn.

Chó săn vậy mà trực tiếp nghênh đón.

Tay chó cực lớn đón nhận mạch thuật hùng hổ lao đến.

- Oanh!

Cả hai va chạm.

Trong phút chốc, cuồng phong quét qua.

Cho săn lui về sau hơn mười thước, Sát Di cũng thối lui vài bước, nhưng lúc này, hắn thật sự rất cao hứng.

- Ha ha!

Nhìn tiến bộ cực lớn của mình, tươi cười trên mặt hắn càng thêm nồng đậm.

- Tiểu tử, đa tạ quái vật hộ tông của ngươi đã tạo áp lực cho ta, giúp ta đột phá Thần Huyền. Như vậy đi, ta cho ngươi một ân huệ. Hiện tại giao bí bảo ra, có lẽ ta sẽ lưu ngươi một mạng.

Đương nhiên, lưu mệnh đâu có đơn giản như vậy.

Phải có yêu cầu khác.

Nhưng cái đó để sau hãy tính, tóm lại, không hố chết ngươi nhất quyết không bỏ qua.

Vậy mà Ôn Bình vẫn giữ bộ dáng phong khinh vân đạm nói ra một câu khiến mọi người cảm thấy khó hiểu:

- Đợi đủ chưa? Đủ rồi thì tranh thủ ăn cho hết đi.

Dứt lời, Ôn Bình bất đắc dĩ cười, Ác Linh Kỵ Sĩ lại đợi Sát Di trở nên mạnh mẽ, sau đó một ngụm nuốt sạch linh hồn cường đại…

Tính toán không sai.

Ôn Bình vừa nói xong, xích sắt trong tay Ác Linh Kỵ Sĩ vung thẳng về phía Sát Di.

- Tới đây!

Sau khi tiến vào Thần Huyền, đối với Huyền Cấp mạch thuật của bản thân, Sát Di rốt cuộc cũng có những khái niệm rõ ràng hơn. Chấn mạch, cự chùy xoay một vòng, hắn nhe răng cười, hướng Ác Linh Kỵ Sĩ nện xuống.

- Phanh!

Thế nhưng một khắc sau, cự chùy bị đánh bay, giống như lúc nãy, căn bản chẳng có chút sức nặng nào.

- Chuyện gì đã xảy ra? - Sát Di thầm kinh hãi!

Không phải hắn đã đột phá đến Thần Huyền cảnh rồi sao?

Vì sao vẫn không đánh lại?

Gầm lên giận dữ, Sát Di lại lần nữa khai mở song mạch môn, hắn không ngờ là thứ này sẽ biến thành ác quỷ.

- Đi chết đi!

Cả người hắn nhảy vọt lên, tựa như đang vung lên một cái trọng chùy, thân thể tạo thành một đường cong, hướng Ác Linh Kỵ Sĩ đập xuống. Lúc này đây, trọng chùy dưới sự gia trì của song mạch môn, uy năng đủ để giết chết nửa bước Thần Huyền.

Chỉ riêng lực lượng đã gấp nhiều lần so với lúc nãy.

- Khặc!

- Khặc!

Thế nhưng chùy còn chưa kịp nện xuống, tiếng cười âm lãnh đã vọng đến, kế đó là một sợi xích sắt đỏ thẫm bay ra.

- Phanh!

Xích sắt không chỉ phá vỡ cự chùy hóa hình từ mạch hí mà còn gia tốc vọt tới Sát Di, phút chốc đã đến ngay trước mặt hắn.

Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Sát Di phút chốc trở nên trắng bệch, hắn biết rõ bản thân đang ở trên không trung, muốn trốn cũng không kịp nữa.

Lập tức ngưng tụ mạch khí thành hộ thuẫn để chống đỡ, thế nhưng xích sắt lại có thể xuyên thủng hộ thuẫn chẳng khác nào xuyên qua một khối đậu hủ, hơn nữa còn xỏ xuyên qua ngực Sát Di. Sợi xích màu đỏ thẫm kia lại lần nữa hất lên, trực tiếp trói hắn lại.

Một màn này phát sinh chỉ trong nháy mắt.

Sát Di căn bản không có thời gian để phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, động cũng không có cơ hội động.

Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu rõ, khô lâu trước mắt chình là Thần Huyền cảnh.

Vượt xa loại gà mờ vừa mới đột phá như hắn.

Đáng tiếc, hiện tại biết đã chậm.

- Xoẹt...! - Xích sắt bị kéo ra.

Sát Di vừa đột phá Thần Huyền cảnh giờ phút này thân thể vỡ thành từng mảnh rơi trên đất, khiến bọn người Chiêm Đài Thanh Huyền nhìn đến phát ngốc.

Bình Luận (0)
Comment