Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Thần Huyền cảnh khiến người người ngưỡng mộ...
Cứ như vậy mà chết?
Đáng sợ nhất chính là ngay cả thi thể cũng không còn, đến cái tuổi này, vô cấu chi thể của Sát Di sớm đã đại thành, mặc dù không đại thành thì chết cũng có đủ năng lực bảo tồn thi cốt suốt mấy trăm năm. Ngờ đâu chỉ sau một trận chiến, cái gì cũng không còn.
Thế nhưng, không tin cũng không được, bởi lẽ sự thật đang bày ra trước mắt.
Chưa kể, hắn chết cũng quá nhanh đi!
Mặc dù chỉ mới khai mở mạch môn thứ hai, đặt chân lên Thần Huyền, so về thực lực khẳng định không bằng đại đa số Thần Huyền cảnh, nhưng dù sao Sát Di hắn cũng là Thần Huyền nha. Nói gì đi nữa, thực lực của hắn đủ để cân với một xâu nửa bước Thần Huyền rồi. Vậy mà khi đối mặt với Khô lâu Thủ hộ giả của Bất Hủ Tông, vẫn chẳng khác nào nửa bước Thần Huyền, một chút lực hoàn thủ cũng không có.
Hiện tại Lục Dã xem như đã hiểu rõ.
Vì sao Ôn Bình vẫn luôn mang bộ dạng phong khinh vân đạm như thế. Thậm chí, thời điểm Sát Di đột phá Thần Huyền, thực lực đạt đến một độ cao khó có thể tưởng tượng được, Ôn tông chủ của chúng ta vẫn không lui về sau một bước.
Bởi vì hắn nắm chắc.
Có được Thủ hộ giả thực lực Thần Huyền cảnh thì còn có gì phải sợ?
Nhị tinh tông môn, tam tinh tông môn thì thế nào?
Bọn họ dám đến?
Bọn họ không tiếc mệnh?
Chỉ cần không phải huyết hải thâm thù đến mức không phải ngươi sống thì ta chết, Lục Dã tin chắc không có bất kỳ thế lực nào dám chạm đến cọng lông của Bất Hủ Tông.
Trong lúc đó, Ôn Bình chậm rãi bước đến chỗ Sát Di vừa chết, ngồi xổm xuống, lấy ra từ đống tro tàn một cái tàng giới màu bạc. Sau khi thu hồi tàng giới, trên mặt hắn không hề có một biểu cảm dư thừa nào, quay đầu nhìn về phía hai tu sĩ Thiên Di tông đang trốn ở bìa rừng.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Mị phụ hoảng hốt giật nảy mình, đứng chết trân tại chỗ.
Thấy Ôn Bình bước tới, cả hai đều lộ vẻ hoảng sợ, từng bước từng bước lui về sau, một trong hai người vấp phải gốc cây, ngã bệch ra đất, cả người co quắp lại, bất quá vẫn không quên dùng chân đẩy cả người lui về sau.
Thấy thế, khóe miệng Ôn Bình nhếch lên, hờ hững nói:
- Khai ra hết tất cả những gì các ngươi biết, ta có thể tha mạng cho các ngươi!
- Ta nói! - Mị phụ lập tức lên tiếng.
Cứ như lo sợ chỉ chậm một chút thôi, Ôn Bình sẽ thay đổi chủ ý.
Hiện tại nàng cũng chẳng để tâm lời Ôn Bình nói là thật hay giả, tóm lại, chỉ cần có hi vọng sống, nàng sẽ dùng hết sức nắm bắt.
- Ôn tông chủ, tin tức bí bảo nằm trong tay ngài là do Bách Tông Liên Minh Hội nói cho chúng ta biết... Là nửa bước Thần Huyền, gọi là cái gì mà... Hàm Vân. Trưởng lão Di Thiên tông - Nam Hào - đã phái chúng ta đến đây, hắn... Hắn là cường giả Thần Huyền cảnh... Hắn nói trong tay ngài có nhị tinh Tuyền Qua đồ chế tác thư, cho nên bảo chúng ta đến lấy...
Ngay cả nhà mình ở đâu, thiếu chút nữa Mị phụ cũng đã khai ra. Bất kể là những gì mắt thấy, tai nghe, hay chỉ một chút ý niệm, nàng cũng nói ra hết.
Bất quá, trong lời nói của mị phụ có vài vấn đề.
Ví dụ như... Làm sao Nam Hào biết trong tay Ôn Bình có Nhị tinh Tuyền Qua đồ chế tác thư?
Đương nhiên, Ôn Bình không để tâm đến chuyện gã Nam Hào kia làm sao biết, binh đến ắt sẽ có tướng đỡ, nước đến đất chặn. Nếu đã bỏ ra một trăm vạn để thăng cấp Thính Vũ Các, hiện tại, hắn không cần sợ bất luận kẻ nào.
Nghe Mị phụ nói xong, Ôn Bình gật đầu:
- Không tệ!
- Đa tạ Ôn tông chủ khai ân.
Dứt lời, cả hai lập tức chạy xuống núi.
Buồn cười chính là ngay cả rêu mọc trên đường cũng đủ làm hai tu sĩ Thông Huyền thượng cảnh trượt chân.
Lúc hai người Mị phụ chạy được khoảng mười bước, đột nhiên, một sợi xích đỏ thẫm từ phía sau đâm xuyên qua bụng bọn họ, kế đó, hai người bị trói chặt lại.
- A...! - Cả hai hét thảm một tiếng.
- Ngươi không giữ lời!
Tiếng gào thét cùng tiếng tiếng mắng chửi xen lẫn nhau.
Khi đôi mắt hừng hực hỏa diễm lam sắt của Ác Linh Kỵ Sĩ kề sát mặt hai người Mị phụ, chung quanh chỉ còn lại tiếng kêu gào thảm thiết. Tư vị linh hồn bị thiêu đốt còn khủng khiếp hơn so với nỗi đau phanh thây xẻ thịt.
Ôn Bình nhàn nhạt đáp lại một câu:
- Đã đánh lên Bất Hủ Tông lại còn ngây thơ nghĩ muốn còn sống rời khỏi?
- A...!
- A...!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp Vân Lam sơn.
Khiến đám người vây xem sợ hãi rụt cổ lại, nhưng không ai nói Ôn Bình sai.
Vì hắn vốn dĩ đã làm đúng.
Ôn Bình xoay người, quét mắt nhìn chúng đệ tử Bất Hủ Tông trốn trong chủ điện, nói:
- Nên làm gì thì làm đi, Triệu Dịch, mau lại đây quét dọn.
Triệu Dịch gật đầu, vội vàng bước tới.
Những người còn lại cũng bắt đầu tản đi, mặc dù có vô vàn thắc mắc, nhưng giờ phút này không ai dám hỏi nhiều. Ngược lại là Vu Mạch, trước khi đi, hắn liếc nhìn Lãng Tử kiếm một cái, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Căn dặn xong, Ôn Bình quay sang Lục Dã, nói:
- Ngươi xuống núi trước, đợi hai canh giờ sau lại quay lên lấy linh thiện.
Lục Dã gật đầu.
Hắn biết Bất Hủ Tông có cái quy củ gọi là “Một canh giờ”.
...
Thương Ngô Thành.
Hoàn Thành đứng trên tường thành, nhìn về phía Vân Lam sơn xa xa, lúc không còn thấy được thân ảnh cự yêu nữa, trên mặt hắn lộ ra thần sắc vui vẻ.
Hắn hiểu.
Đám người kia chết chắc rồi!
- Aiz, đáng tiếc, mấy tên gia hỏa kia không chết ở đây, nếu không Thương Ngô Thành lại có thêm điểm tham quan nữa rồi.
Phải biết cái hố Vi Thiên Tuyệt chết, hiện tại, có hơn ngàn người thăm quan mỗi ngày đấy. Bởi vì có nhiều người đến, khu vực ngoài thành cũng ngày càng phát triển... Dần dần khôi phục sinh cơ ngày xưa.
Đồng thời, có rất nhiều người cũng bắt đầu chuyển nhà ra đó, có thể thấy được lực ảnh hưởng của chỗ kia lớn như thế nào.
Hoàn Thành tự hỏi có nên kiến tạo khu vực ngoại thành hay không? Có Bất Hủ Tông ở đây, thú triều không còn là nỗi lo nữa, lúc này không phát triển thì còn chờ đến khi nào?
...
Vân Lam Sơn.
Trở lại trù phòng, Ôn Bình bắt tay vào việc xử lý nguyên liệu chế biến linh thiện. Rửa sạch lá Kiến Mộc, sau đó là lá Nguyệt Quang, băm nhuyễn, trộn cùng những thiên tài địa bảo khác tạo thành nhân bánh rồi dùng vỏ sủi cảo gói lại, cho vào nồi hấp.
Làm xong, Ôn Bình lập tức đi đến Sân Hung Thú Thí Luyện tu hành một canh giờ.
Đến khi Lục Dã lên núi lần nữa, Ôn Bình mới đi ra.
- Ôn tông chủ! - Lục Dã lấy ra mười khối bạch tinh, cung kính đưa tới.
Ôn Bình tiếp nhận bạch tinh, vô thức hỏi:
- Bích Nguyệt tiền bối có thể đi được chưa?
- Nhờ phúc Ôn tông chủ, lão tổ bây giờ đã có thể mở miệng nói chuyện, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Có điều đi đường thì vẫn còn khó khăn, Mộ oanh chi độc đã ngấm vào quá sâu.
- Chuyện sớm muộn mà thôi! - Ôn Bình cười đáp.
Hắn chợt nhớ đến bộ dáng Bích Nguyệt Phiêu Linh, nam nhân không câu nệ tiểu tiết kia... Hắn không thể không thừa nhận, có một vị bằng hữu thú vị như vậy cũng không đến nỗi tệ.
Sau khi tiễn Lục Dã xuống núi, Ôn Bình liền đi đến Ký Túc Xá.
Chuyến này hắn có hai mục đích. Một là tuyên bố mở ra khu vực trung tâm Ký Túc Xá, hai là về Lãng Tử kiếm.
Vừa bước vào Ký Túc Xá, đúng như hắn nghĩ, có rất nhiều người tập trung phía ngoài khu vực mới. Bởi vì không công khai cho nên trước mắt bọn họ hiện có một đạo bình chướng.
Thấy Ôn Bình đến, mọi người lập tức vây lấy hắn.
Không đợi bọn mở miệng, Ôn Bình trực tiếp đưa Lãng Tử kiếm đến, bất quá, là dùng thuật pháp ngự kiếm bay đến trong tay Vu Mạch.
- Phi kiếm!
- Quả thực là phi kiếm!
Đám người hào hứng nghị luận.
Nhất là Dương Nhạc Nhạc, nhìn Trảm Long kiếm sau lưng Hoàn Sơn bằng ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Thuật phi kiếm cùng Trảm Long kiếm chính là trọn bộ pháp khí cùng pháp thuật nha.
Lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền bước lên trước, do dự quay đầu nhìn mọi người, thấy tất cả đều gật đầu, bà mới mở miệng hỏi:
- Ôn tông chủ, mạch thuật ngươi dùng để khu động kiếm bay lên gọi là gì?
Lúc hỏi ra lời này, cả người bà đều cảm thấy hư nhược.
Không còn một chút khí độ trầm ổn của Tuyền Qua thần tượng đã qua trăm tuổi.