Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 244 - 【Vip】 Trảm Long Kiếm Của Ta Đang Run Lên

【VIP】 Trảm Long Kiếm Của Ta Đang Run Lên 【VIP】 Trảm Long Kiếm Của Ta Đang Run Lên

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Tại sao lại như vậy?

Bởi vì Chiêm Đài Thanh Huyền không dám tin lời bọn người kia nói. Loại thuật pháp phi kiếm văn sở vị văn này sao có thể không là trấn tông chi bảo, khẳng định không phải người tuyệt đối tín nhiệm sẽ không truyền. Bà tự cảm thấy bản thân còn chưa đến mức được Ôn Bình tín nhiệm, lời này hỏi ra quá đột ngột, rất có thể sẽ dẫn đến phản cảm.

Đang lúc Ôn Bình chuẩn bị đáp, âm thanh hệ thống đột ngột vang lên khiến hắn nghẹn giọng.

- Tuyên bố nhiệm vụ!

Mỗi lần nghe được bốn chữ này, Ôn Bình đều cảm thấy vui sướng khó tả.

- Nhiệm vụ nhánh: Trời sinh kiếm tu.

- Mỗi người đều có con đường riêng của mình. Là một siêu cấp tông môn, bên cạnh việc phát triển hoàn mỹ toàn diện, cũng cần có thiên kiêu chi tử nổi tiếng ở một khía cạnh nào đó. Trong vòng 5 ngày, thỉnh Kí chủ tìm ra trời sinh kiếm tu. Đó chính là nhân tài có thể trực tiếp tu luyện Ngự Kiếm thuật đến tiểu thành trong vòng năm ngày này.

- Phần thưởng: Một lần cơ hội thể hồ quán đỉnh. Đặc quyền thăng cấp kiến trúc ngẫu nhiên một lần.

- Trời sinh kiếm tu? - Ôn Bình thầm nhắc lại, sau đó quét mắt nhìn một lượt chúng đệ tử trước mặt, hình như không có ai là trời sinh kiếm tu nha.

Bất quá không thử thì không thể nói chính xác được.

Kế đó, hắn thầm hỏi hệ thống:

- Tìm trong chúng đệ tử hiện tại hay là chiêu mộ người mới?

- Không hạn chế.

- Đã hiểu.

Nếu đã không hạn chế, tám, chín phần là trong đám đệ tử hiện tại của hắn không có trời sinh kiếm tu.

Lúc này, Ôn Bình ngẩng đầu nhìn Chiêm Đài Thanh Huyền nói:

- Khu Ký Túc Xá mới tăng thêm thuật pháp - Ngự Kiếm thuật. Chính là thuật pháp mà ta vừa sử dụng, có hứng thú thì vào học thử, 500 kim một ngày.

- Ta! - Hoàn Sơn là người tích cực nhất.

Hết cách, hiện nay thật sự có phi kiếm trong tay cũng chỉ có hắn. Những người còn lại cũng muốn đi vào, nhưng không gấp, bởi vì bọn họ đều không có kiếm. Nghe phí khu vực mới, không ai chê đắt, mà chỉ tiếc hận túi tiền của mình sao mỏng quá, lại còn phải dùng để duy trì tu hành hằng ngày nữa.

- Còn ai không?

- Ta! - Vu Mạch lên tiếng.

Ngoại trừ hai người họ, những người không thiếu tiền đều lựa chọn tiến vào khu Ký Túc Xá mới. Lúc Hoàn Sơn bước đi, tay hắn nắm chặt chuôi Trảm Long kiếm, khẽ run lên.

- Điên hả?

Lâm Khả Vô dùng khuỷu tay đẩy Hoàn Sơn một cái.

Hoàn Sơn cắn răng, bày ra bộ dạng thống khổ, nói:

- Trảm Long kiếm của ta cảm nhận được khí tức đặc biệt, nó muốn rời khỏi tay ta, bay ra ngoài. Nhanh lên, mau giúp ta bắt lấy nó.

Lời này vừa ra, cả đám trợn trắng mắt nhìn hắn.

- Tông chủ, loại sư huynh này có thể đánh một trận được không? - Lâm Khả Vô vung tay lên, quay sang hỏi ý kiến Ôn Bình. - Ta thật sự nhịn không được, Hoàn sư huynh mỗi ngày đều khoe khoang Trảm Long kiếm của hắn.

Nếu như nói mỗi ngày đều khoe khoang thì vẫn có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được.

Thế nhưng hiện tại, có Ngự Kiếm thuật, lại có Trảm Long kiếm, quả thực là song trọng, không riêng gì Lâm Khả Vô, nhưng người khác cũng rất hâm mộ.

Chính là bị ghen tị che mờ mắt nha!

Nghe Lâm Khả Vô nói, Ôn Bình thản nhiên đáp:

- Bổn môn không hạn chế đệ tử luận bàn, sinh tử do mệnh thành bại tại thiên, chỉ cần lưu lại một hơi, ta có thể cứu sống.

- Đã hiểu, tông chủ! - Lâm Khả Vô gật đầu.

Cùng với đó, có không ít người vây lấy Hoàn Sơn.

Hoàn Sơn bị dọa, không khỏi lui về sau mấy bước, vội vàng thu hồi Trảm Long kiếm:

- Ta sai rồi, ngại quá, ta thu… Thu lại là được mà.

Thấy Hoàn Sơn thu hồi Trảm Long kiếm, Lâm Khả Vô mới dừng bước, bất quá vẫn không quên uy hiếp một câu:

- Lần sau thấy kiếm run, gặp một lần luận bàn một lần.

Thấy một màn như vậy, Ôn Bình bất đắc dĩ cười.

Cảm giác thuần chân như thế chính là tông môn mà hắn muốn.

Ôn Bình nói:

- Khu Ký Túc Xá mới vẫn không có gì thay đổi, nếu thích Ngự kiếm thuật, có thể thường xuyên tu hành tại đó. Bất quá đừng xao nhãng tu luyện hằng ngày.

- Đã hiểu ! - Mọi người gật đầu.

Lúc Ngự Kiếm thuật chui vào đầu, mọi người không còn cười cợt nữa mà bắt đầu nghiêm túc cảm nhận nội dung cùng khẩu quyết huyền diệu kia. Bọn họ đều đã thấy uy năng khi Ôn Bình dùng Ngự Kiếm thuật, có thể một kích giết nửa bước Thần Huyền. Vậy nên, so với tu hành hằng ngày, mọi người càng muốn tìm hiểu Ngự Kiếm thuật hơn.

Bất quá lại không có mấy người có kiếm.

Thông báo xong, Ôn Bình liền rời khỏi khu vực trung tâm Ký Túc Xá.

Lúc này, bọn người Dương Nhạc Nhạc đang đứng đợi bên ngoài, chờ có người ra nói cho họ biết cảm thụ.

Đối với Dương Nhạc Nhạc, hiện tại tiêu 500 kim một ngày cho Ký Túc Xá, hắn chịu không nổi. Từ khi hắn cùng Dương Hề gia nhập Bất Hủ Tông, Dương gia một lòng mở rộng kinh doanh, sinh ý đã khuếch trương gấp mấy lần.

Hơn nữa, hiện tại toàn bộ Dương gia đều dùng tiền để bồi dưỡng cho bọn họ, gần như tất cả lợi nhuận đều đổ dồn lên người Dương Nhạc Nhạc cùng Dương Hề.

Năm trăm kim một ngày vẫn được đấy.

Nhưng nếu cộng thêm những chi phí tu hành khác, nhất là Niết Bàn ốc… Một mình hắn coi như có thể, thế nhưng phí tổn cho hai người thì không đủ sức.

- Dương sư huynh, ngươi không vào sao? - Triệu Dịch đứng bên cạnh hỏi.

- Không vào.

Thở dài, Dương Nhạc Nhạc xoay người ngồi xuống ghế dài. Lần này, Triệu Tinh hiểu hắn, trên mặt thoáng qua một vài cảm xúc đặc biệt. Nàng bước đến ngồi xuống cạnh hắn, có cùng một cảm giác ưu thương. Riêng Triệu Dịch, hắn tuy không có tiền tiến vào, nhưng cũng không hâm mộ đến như vậy.

Bởi vì đối với hắn, có thể sống ở Bất Hủ Tông đã là một loại hạnh phúc. Chỉ có ở đây, khoảng cách hắn báo thù mới càng lúc càng rút ngắn.

Lúc này Ôn Bình bước ra.

Hắn nghe được đối thoại giữa hai người.

- Những thứ như tiền, chỉ cần ngươi muốn kiếm, chắc chắn sẽ có thể kiếm được.

- Tông chủ. - Ba người Triệu Dịch đứng lên.

Ôn Bình lại nói tiếp:

- Nhớ kỹ, chỉ có trả giá mới có hồi báo. Hiện tại các ngươi cần ổn định tu hành hằng ngày, chậm rãi đề thăng cảnh giới, đợi đến khi cảnh giới đủ cao, tiền sẽ rất dễ kiếm. Bất quá, nhớ kỹ một điều, đừng vì tiền mà bỏ qua nguyên tắc cùng với điểm mẫu chốt. Xong rồi, Ngự Kiếm thuật cũng không có gì, các ngươi luyện Hỏa Xà thuật cho tốt, chênh lệch không bao nhiêu đâu.

Ngự Kiếm thuật là thuật pháp không hạn chế.

Người sử dụng mạnh thì nó sẽ mạnh, yếu sẽ không phát huy được thực lực quá lớn. Hiện tại, dù Dương Nhạc Nhạc có luyện đến tiểu thành cũng không giết được Thông Huyền. Nhưng Thuật pháp trong Thập Tầng tháp lại có thể làm được, dù sao phẩm cấp cũng đã bày ra trước mắt. Dương Nhạc Nhạc chỉ cần khống chế Hỏa Xà thuật một cách thuần thục là được.

Một khi đại thành, đó chính là vô định Luyện thể thập tam trọng.

- Đã hiểu, tông chủ! - Ba người gật đầu.

Lời của Ôn Bình, bọn họ tin.

Hàn huyên một lúc, sau đó, Ôn Bình đi đến Sân Hung Thú Thí Luyện, cởi bỏ y phục, tiếp tục tiềm tu. Bất quá, lúc này đây, hắn tiềm tu chính là Hỏa Linh chi thể. Bởi vì hiện tại hắn không có kiếm, không cách nào luyện Ngự Kiếm thuật.

Tu luyện đến nửa đêm, lúc chuẩn bị quay về nghỉ ngơi, chợt nhớ đến Chiêm Đài Thanh Huyền, Ôn Bình cảm thấy có hơi buồn cười.

Chiêm Đài Thanh Huyền này đúng là xưng với Vương Bá, trí nhớ của bọn họ là cùng một dạng, cái gì cũng có thể quên sạch sành sanh.

Vậy mà lại không tiếp tục nhắc hắn chuyện Nhị tinh Tuyền Qua Đồ chế tác thư.

Lúc ở trong bí cảnh, bà ta còn kích động đến mức không có không được.

Đúng rồi, lần trước không phải hắn đã đáp ứng giúp Vương Bá tìm đối tượng sao? Chiêm Đài Thanh Huyền đã lớn tuổi, độc thân, mà Vương Bá vừa hay cũng chỉ có một mình.

Mãi nghĩ chuyện của Chiêm Đài Thanh Huyền, Ôn Bình không hề biết có một Dực tộc đại yêu sắp đến Thương Ngô Thành.

Bình Luận (0)
Comment