Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 387 - 【Vip】 Hô Phu Nhân

【VIP】 Hô Phu Nhân 【VIP】 Hô Phu Nhân

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Nếu như là hai tháng trước, hắn là đến vì trận tuyển chọn này, ngươi vào xem, biết đâu tìm được.

Nếu bằng hữu của Lâm Khả Vô đến Sơn Hải thành trước đó thì hắn không dám cược. Nhưng nếu như là hai tháng trước, hắn cam đoan người nọ sẽ nằm trong đội ngũ tham gia lần này… À, còn sống đến được Sơn Hải thành là điều kiện tiên quyết.

Bởi vì toàn bộ các thế lực nằm trong biên chế của Bách Tông Liên Minh tại Sơn Hải thành không có bất kỳ thế lực nào dám thu đệ tử sớm, tất cả đều sẽ thống nhất tại 7 ngày này. Hơn nữa, quy định có 50 thế lực nhất tinh, 100 thế lực nhị tinh, 200 thế lực tam tinh, cùng với 500 danh ngạch thế lực tứ tinh.

Mục đích là muốn tạo “Thăng Long nhật”, khiến cho Sơn Hải thành náo nhiệt, hấp dẫn vô số người đến đây quan khan bảy ngày này. Từ đó đẩy mạnh cơ hội phát triển và đề cao thanh danh Sơn Hải thành.

- Tông chủ. - Nghe thấy mấy lời của Vân Hải Thương Lam… Lâm Khả Vô quay sang nhìn Ôn Bình bằng ánh mắt cún con.

- Được rồi, muốn đi thì các ngươi cùng đi đi. - Ôn Bình liếc nhìn La Mịch cùng Dương Hề. - Mang theo chó săn… Nhớ rõ, không được chạy loạn. Nếu không, lúc ta quay lại sẽ rất khó tìm các ngươi.

- Tông chủ vạn tuế!

- Tông chủ, chúng ta nhất định không chạy loạn.

Hai người Dướng Hề vui vẻ, so với đi gặp Hô Lan đại sư gì đó, trận tỉ thí rầm rộ chỉ có bảy ngày này càng hấp dẫn bọn họ hơn.

Sau khi ba người một chó xuống xe thú, Ôn Bình quay sang nói với Vân Hải Thương Lam:

- Vân Hải thành chủ, tiếp tục đi thôi.

- Ừm.

Vân Hải Thương Lam gật đầu, vội vàng giục xe thú tiếp tục đi về phía trước.

Xe thú đi được một đoạn, sau đó quẹo vào một con đường nhỏ, ít người qua lại, rồi lại tiếp tục rẽ nhiều lần, đến chạng vạng tối mới dừng lại trước một cánh cửa phía trước có hai gã hộ vệ Thần Huyền thượng cảnh canh giữ.

Hai người Ôn Bình bước xuống xe, hộ vệ vẫn đứng yên bất động, ngay cả con ngươi cũng không lay động dù chỉ một chút. Vân Hải Thương Lam thấy nhưng không thể trách:

- Ôn tông chủ, không cần để ý đến bọn họ, hơn mười năm nay, hai người này vẫn lun như vậy.

Mặc dù Vân Hải Thương Lam nói vậy, nhưng Ôn Bình vẫn không nhịn được liếc nhìn hai người họ vài lần.

- Hôm nay sao lại không có người? - Bước vào đại đường, nhìn thấy không có một bóng người, Vân Hải Thương Lam có hơi khó hiểu. - Ôn tông chủ, ngươi trước ngồi đây đợi, ta đi tìm Hô Lan giúp ngươi.

Hiển nhiên, Vân Hải Thương Lam cùng người gọi là Hô Lan kia quen biết đã lâu.

Nhìn Vân Hải Thương Lam biến mất ngoài đại đường, Ôn Bình thu hồi tầm mắt, bắt đầu quan sát những thứ được bày biện trong phòng. Phía sau lưng là Bác Cổ khung, bên trên bày biện các loại thiên tài địa bảo, linh khí dạt dào.

Những thứ trên Bác Cổ khung ít nhất cũng phải có hơn 1000 khối bạch tinh mới có thể mua được, nhưng hắn ta vậy mà lại xếp đến 4 cái Bác Cổ khung. Những thứ khác không nói, chỉ riêng tiền tài bực này… Khó trách Tuyền Qua thần tượng luôn đặt mục tiêu trở thành nhị tinh.

- Ôn tông chủ… - Lúc này, Vân Hải Thương Lam quay trở lại, theo sau hắn còn có một nữ nhân. Đó là một vị phu nhân rất đẹp, nhìn tướng mạo, nàng đại khái khoảng 30.

Phu nhân vừa đến, Vân Hải Thương Lam vội giới thiệu:

- Ôn tông chủ, vị này là thê tử của Hô Lan đại sư.

- Hô phu nhân.

Ôn Bình hô tượng trưng một câu.

Hắn đang đợi Hô phu nhân kia nói vào trọng điểm.

Quả nhiên, một khắc sau, Hô phu nhân vội vàng lên tiếng:

- Ôn tông chủ, ngại quá! Mấy ngày nay trượng phu của ta vừa bế quan, muốn làm một tấm Nhị tinh Tuyền Qua đồ, hôm nay không thể gặp ngài được rồi.

Vân Hải Thương Lam là ai, nàng biết rõ.

Thành chủ Vân Hải chi đô, dưới trướng có bốn gã Bán bộ Trấn Nhạc, bản thân cũng cách Trấn Nhạc cảnh một khoảng không xa. Loại nhân vật này dĩ nhiên trượng phu nàng sẽ hết lòng giao hảo, không dám lạnh nhạt.

Cũng không phải nói một Nhị tinh Thần tượng không bằng Bán bộ Trấn Nhạc, không thể bày ra sắc mặt thối, mà là Vân Hải Thương Lam không giống vậy. Vân Hải chi đô nhất định có thể trở thành thế lực tứ tinh, đối với thế lực tứ tinh, Nhị tinh Tuyền Qua thần tượng cũng phải giữ khiêm tốn một chút, cho nên Vân Hải Thương Lam trong mắt nàng cùng trượng phu chính là khách quý.

Hiện tại, vị thượng khách này cường điệu thiếu niên trước mặt đến từ thế lực lớn, nếu trượng phu không cách nào gặp hắn, làm thê tử như nàng hiển nhiên phải mau chạy ra tiếp đãi.

Lúc nhìn thấy vị Ôn tông chủ trong lời của Vân Hải Thương Lam, dùng cảnh giới Thần Huyền thượng cảnh của mình vẫn không cảm giác được cảnh giới đối phương, nàng tin “xuất thân” của hắn ta là thật.

Nghe xong mấy lời của Hô phu nhân, Ôn Bình liền nói:

- Đại sư Hô Lan khi nào xuất quan?

- Ngày kia… Trượng phu của ta chế tác một tấm Nhị tinh Tuyền Qua đồ chỉ cần ba ngày, hôm qua hắn bắt đầu bế quan. - Hô phu nhân vội đáp. - Bất quá nếu Ôn tông chủ có việc gấp, có thể nói với ta, đợi Hô Lan xuất quan, ta nhất định sẽ chuyển lời.

- Được rồi, đợi ngày kia ta lại đến. - Lúc Tuyền Qua thần tượng chế tác Tuyền Qua đồ thì không thể bị quấy rầy, một câu cũng không được, cho nên điều Ôn Bình muốn hỏi có nói sớm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Ba ngày này vừa vặn có thể tra ra một chút tư liệu của Thiết Sơn các ở Sơn Hải thành.

Ôn Bình đứng dậy, ôm quyền, chuẩn bị rời khỏi:

- Hô phu nhân, sắc trời không còn sớm, ta không làm phiền nữa.

- Ôn tông chủ đi thong thả. - Hô phu nhân vội vàng cung kính đáp lễ, tiễn Ôn Bình ra khỏi phủ, đợi đến khi hắn đi xa, nàng mới xoay người trở về. Một màn này khiến cho không ít người kinh ngạc, nhao nhao dõi mắt nhìn theo Ôn Bình.

Vùng này toàn là người hiển hách, địa vị tương xứng với Nhị tinh Tuyền Qua thần tượng. Phần lớn đều là viện trưởng học viện, môn khách tông môn, không ai là Thần Huyền hạ cảnh cả.

- Người kia là ai? Vậy mà có thể khiến Hô phu nhân cung kính như thế.

- Tuyền Qua thần tượng đều là kẻ lớn tính, thân nhân của bọn họ tự nhiên cũng không khác gì, Hô phu nhân dễ gì cung kinh tiễn một người như thế? Lại còn đợi đến khi người nọ đi xa mới quay vào phủ.

- Nhìn tướng mạo hẳn là thiếu gia của một thế lực Tứ tinh nào đó.

- Xem ra là như vậy.

Vài tên Thần Huyền thượng cảnh ngồi trên tửu lâu, vừa nâng cốc vừa tán chuyện, càng nói càng hắn say. Đến cuối cùng, có người còn bảo là có liên quan đến thế lực tứ tinh cấp cự đầu.

Bởi vì đứng sau Hô Lan chính là Tam tinh Tuyền Qua thần tượng, hắn và phu nhân không thể nào cung kính với một người bình thường như vậy.

Lúc này, hiển nhiên Ôn Bình không biết lại có người nhàn rỗi đi phỏng đoán lai lịch của mình như vậy, sau khi lên xe thú, hắn đi thẳng về phía diễn võ trường. Vân Hải Thương Lam cũng đi theo, không nói khi nào sẽ rời đi.

Hắn không nói khi nào đi, Ôn Bình tự nhiên cũng không lên tiếng, có một “hướng dẫn viên du lịch” thì có gì không tốt.

Lúc hai người Ôn Bình đến diễn võ trường, thi đấu tuyển chọn đã chấm dứt, người vây xem bắt đầu tán đi trong đêm tối. Về nhà thì về nhà, trở lại nhà trọ liền trở lại nhà trọ, chỉ có ba người Lâm Khả Vô vẫn đứng bên đường chờ Ôn Bình.

Lúc Ôn Bình dừng lại bên ngoài diễn võ trường, chó săn lập tức sủa vang, co chân phóng tới. Ba người Lâm Khả Vô cũng vội vã chạy đến gần.

- Lên xe đi. - Vân Hải Thương Lam vung tay lần lượt kéo ba người lên xe thú, nói. - Tiểu tử, tìm người sao rồi, có thấy được người ngươi muốn gặp?

- Thấy được trưởng lão của Kỳ Binh học viện, nhưng lại không thấy người ta muốn tìm. - Trên mặt Lâm Khả Vô không có một tia vui mừng.

Bình Luận (0)
Comment