Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 388 - 【Vip】 Xa Phu Huynh Đệ

【VIP】 Xa Phu Huynh Đệ 【VIP】 Xa Phu Huynh Đệ

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Tuy không vui, nhưng hắn cũng không gục đầu ủ rũ như gà bệnh.

Với hắn, ít nhất đã thấy được hi vọng.

Tìm được Uyển Ngôn chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Vân Hải Thương Lam vỗ vỗ bả vai Lâm Khả Vô, cười nói:

- Tiểu tử, sẽ có cơ hội. Thi đấu tuyển chọn mới vừa bắt đầu mà thôi, còn sáu ngày nữa, gần ngàn vạn người đang chờ ngươi “xem mắt” đấy.

- Ừm.

Lâm Khả Vô gật đầu.

Dương Hề cùng La Mịch rất hiếu kỳ Lâm Khả Vô rốt cục đang tìm người nào. Lúc đứng ngoài diễn võ trường, tiếng người ầm ĩ, cho nên bọn họ không cách nào nghe được người Lâm Khả Vô muốn tìm là ai.

Giờ đã ở trên xe thú, yên tĩnh hơn rất nhiều, là lúc để hỏi.

- Lâm sư huynh, ngươi muốn tìm ai?

- Ngươi không phải người Minh Kính hồ sao?

Hai người đồng thời hỏi.

Lâm Khả Vô ngượng ngùng nói:

- Là một vị bằng hữu.

- Đúng, bằng hữu… Bằng hữu mà hắn thích. - Vân Hải Thương Lam trực tiếp vạch trần bí mật của hắn, bật cười ha hả. Chó săn cũng cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt, sủa vang mấy tiếng.

Vân Hải Thương Lam đưa tay sờ lên đầu chó săn, nhưng lại bị nó dùng chân gạt đi.

- Không cho sờ? - Hắn bất đắc dĩ cười, liếc mắt nhìn con có vàng có bề ngoài cùng thực lực không tương xứng này, sau đó lại quay sang trêu ghẹo Lâm Khả Vô. - Tiểu tử, cái này thì có gì mà ngại, người mình thích ở Huyền Sắc hồ là chuyện rất bình thường.

- Ha ha… Lão thành chủ nói đúng, chính là người ta thích. - Bị Vân Hải Thương Lam vạch trần chân tướng, Lâm Khả Vô cũng không tiếp tục giấu giếm.

- Oa, Lâm sư đệ lợi hại nha, nữ tử ngươi thích vậy mà lại ở Huyền Sắc hồ.

Lời này của Dương Hề không thuần khiết như mặt ngoài.

Bởi vì còn có câu sau.

- Chuyện này… Lâm sư đệ, ngươi mời chúng ta ăn cơm đi, coi như sớm chúc ngươi tìm được người mình thích.

- Ta đồng ý. - La Mịch vội tiếp lời. - Ngươi ở tông môn cứ luôn miệng nói mời khách, thế nhưng lại chẳng chút động tĩnh.

- Đợi gặp người rồi mời.

Lâm Khả Vô nhe răng cười, sau đó thò đầu ra ngoài cửa sổ xe.

Thấy bọn họ cứ huyên thuyên không dứt, Ôn Bình chợt nói:

- Tìm khách sạn ở gần đây trọ lại, ngày mai đến diễn võ trường cũng thuận tiện hơn... Vân Hải thành chủ, đến khách sạn gần đây đi.

- Được.

Vân Hải Thương Lam gật đầu.

Thoáng chốc, xe thú dừng trước cửa một khách sạn tên là Trấn Hồn. Vân Hải Thương Lam định mở miệng hỏi thăm tiểu nhị có phòng không, thế nhưng vừa định mở miệng đã nghe tiểu nhị nói trước:

- Có phòng!

Vân Hải Thương Lam chỉ có thể nuốt những lời định nói vào.

Hết cách, hắn quay sang hỏi ý kiến Ôn Bình.

- Ôn tông chủ, hay là ở đây đi.

Ôn Bình vừa nói vừa bước xuống xe thú:

- Được, tối nay chúng ta ở.

- Mời tiền bối vào trong. - Tiểu nhị vội vàng chạy ra tiếp đón, ngay khi Vân Hải Thương Lam định bước xuống, tiểu nhị xoay người. - Xa phu huynh đệ, xe thú dừng ở hậu viện, ta dẫn ngươi đi.

Xa phu?

Vân Hải Thương Lam ngây ra một lúc.

Chợt, lông mày hắn nhíu chặt, tức giận quát:

- Lão phu giống xa phu?

Khí thế của Bán bộ Trấn Nhạc lập tức áp sát, tựa như thái sơn ép xuống người tiểu nhị.

Sắc mặt tiểu nhị trắng bệch, người trong khách sạn nghe được động tĩnh vội vàng chạy ra, một người tiếp nhận xe thú, tên còn lại thì rối rít xin lỗi:

- Tiền bối, ngại quá, hắn không cố ý.

Vân Hải Thương Lam hằm hằm nhìn hai người vừa đến.

Có người gọi hắn là xa phu, cái này chính là một loại vũ nhục.

Đang định phát tác, chợt nghe thấy Dương Hề hô một tiếng:

- Lão thành chủ, tông chủ hỏi ngài muốn phòng gì?

- Thôi đi.

Thấy Dương Hề gọi mình, Vân Hải Thương Lam chỉ đành nén lửa giận xuống.

Tranh chấp với những người này cũng không có ý nghĩa gì.

- Hừ!

Hất ống tay áo lên, Vân Hải Thương Lam bước vào khách sạn.

Hắn vừa đi, mấy tên tiểu nhị liền thở phào, thầm nghĩ: Tông môn gì vậy chứ? Ngay cả gã đánh xe cũng là Bán bộ Trấn Nhạc, quá kinh khủng, thiếu chút nữa gây đại họa rồi.

- Đi.

- Làm việc.

Đám người lòng mang sợ hãi vội vã đi làm việc.

Tuy chuyện đã qua, nhưng bài học hôm nay chắc chắn bọn họ đến chết cũng không quên.

...

Đêm xuống.

Sơn Hải thành vẫn náo nhiệt như cũ, bởi vì khoảng thời gian bảy ngày này, Luyện thể cảnh sẽ không ngủ không nghỉ, tất cả cửa hàng ở cũng đều không đóng cửa.

Bọn người Lâm Khả Vô không giống vậy, bọn họ đã sớm chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm có ba thanh y nữ tử chầm chậm bước trên đường, bước đi nhẹ nhàng, tư thái thướt tha. Cả ba đều khoảng hai mươi tuổi, đang là thời điểm thanh xuân phơi phới.

Dưới ánh trắng, bọn họ càng lộ ra nét hấp dẫn đặc biệt hơn, mà chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp, ắt sẽ có nam nhân yêu thích. Cho nên hiện tại bên cạnh ba người có không ít thanh niên tài tuấn.

Một gã trong tay cầm trường kiếm, môi hồng răng rắng, mắt lóe tinh quang đứng cạnh một trong ba thanh y nữ tử. Có lẽ hắn biết nói những chuyện khác sẽ không đủ để tiếp cận các nàng, cho nên những câu hắn nói ra, nếu là nữ nhân thì không thể không tiếp lời.

- Thanh Y, ta đã nghe rất rõ, ngày mai, người đi chọn đệ tử của Kỳ Binh học viện chúng ta chính là Khuê trưởng lão. Ở học viện, hắn chính là nội viện tam trưởng lão, hơn nữa còn là cữu cữu của ta.

- Cữu cữu ngươi? - Hai mắt nữ tử tên Thanh Y lóe sáng. - Vậy ngươi có thể giúp ta nói tốt mấy câu không?

Khóe miệng thiếu niên cầm kiếm nhếch lên, trong mắt thoáng hiện tia đắc ý.

- Ta đã nói với người, ngay mai chỉ cần ngươi lên đài, chắc chắn sẽ được tuyển. Chỉ có điều nội viện hay ngoại viện...Chuyện này ta không quyết được. Ta không biết tình huống cụ thể của ngươi cho nên không tiện nhờ vả.

- Ta có thể tiến nội viện, ta mới 26 tuổi đã là Luyện thể thập tam trọng, Côn ca... - Giọng Thanh Y bắt đầu thỏ thẻ, hơn nữa tay nàng cũng bắt lấy tay gã nọ.

- Chuyện này đợi lát nữa hãy nói, ta sẽ tìm hai gian khách sạn, từ từ hàn huyên. - Thanh niên cầm kiếm không chiều theo ý nàng, bất quá, “đi khách sạn” rất có thâm ý nha.

Thanh Y ngơ ngác một chút, không lập tức gật đầu đồng ý, mà nhích lại gần hai vị bằng hữu đang vui vẻ trò chuyện cùng những nam nhân khác:

- Tô Nhiên, Uyển Ngôn, các ngươi tiến nội viện hay ngoại viện?

Nói nhãm, Uyển Ngôn mới 24 tuổi đã là Luyện thể thập tam trọng, đương nhiên đến nội viện rồi. - Nữ tử tên Tô Nhiên lên tiếng.

Uyển Ngôn gật đầu.

- Ngày mai ta nhất định sẽ cố gắng để được trưởng lão chọn.

- Cố lên!

Lúc hai nữ tử động viên nhau, thanh niên cầm kiếm lên tiếng:

- Thứ cho ta nói thẳng, Uyển Ngôn, tư chất ngươi không tệ. Nhưng ngươi phải hiểu, đến tham gia thi đấu tuyển chọn có rất nhiều người, mỗi người đều là thiên kiêu. Tam tinh thế lực ở đây cũng không giống ở Minh Kính hồ, yêu cầu đối với đệ tử nội viện vô cùng cao. Ngươi... Kỳ thật có hơi miễn cưỡng.

- Không sao cả, cứ để ta, A Côn hắn có người trong Kỳ Binh học viện. - Thanh niên đứng bên cạnh Uyển Ngôn vỗ vỗ ngực, lớn tiếng hô.

Có cảm giác như sợ người khác không nghe thấy.

- Lâm sư huynh.

Uyển Ngôn mỉm cười.

Nàng quen biết người này đã được nửa tháng, biết hắn là đệ tử trong Kỳ Binh học viện, nhưng lại không biết hắn có người quen trong đó. Nếu như có người giúp đỡ, chuyện vào nội viện hẳn là dễ dàng.

Đang định cảm tạ thì Thanh Y bên cạnh cười nói:

- Uyển Ngôn, kỳ thật tên này đã sớm nói với ta. Giúp ngươi tiến vào Kỳ Binh học viện... Hắn là do thẹn thùng nên không dám trực tiếp nói, giờ không ngờ lại lớn mật như vậy.

Lời của Thanh Y khiến mười mấy người đứng trên đường cười vang.

Bình Luận (0)
Comment