Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Trời vừa sáng, Sơn Hải thành liền trở nên nóng bức. Đây là lần đầu tiên trong thế giới này Ôn Bình cảm nhận được nhiệt độ chênh lệch lớn như vậy. Ban ngày lên đến 30 độ, đêm xuống lại dưới 0 độ, trong chớp mắt nước kết thành băng.
Bất quá, chỉ trong vòng nửa canh giờ sau khi mặt trời lên, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên hơn 10 độ. Với yốc độ này, ngay lập tức khiến cho người ta có cảm giác như đang ở băng hỏa lưỡng trọng thiên. Bởi vì một canh giờ trước, có lẽ ngươi đang rúc trong chăn bông ấm áp, thoáng chốc, liền phải thay một thân lụa mỏng.
Rời giường, Ôn Bình mang theo ba người Lâm Khả Vô đi ăn vài thứ đặc sản ở Sơn Hải thành.
Bất quá, đứng trước mỹ thực, Lâm Khả Vô lại có vẻ không yên lòng.
- Tiểu tử này, hồn đi đâu mất rồi. - Ôn Bình bên cạnh bất đắc dĩ cười, bất quá hắn hiểu được tâm trạng của hắn ta lúc này. Lâm Khả Vô là muốn tìm Uyển Ngôn, sau đó chứng minh bản thân thật sự xứng đôi với nàng.
Kỳ thật, hắn cũng muốn nhanh chóng tìm được phụ mẫu, một lần nữa xây dựng gia đình ấm áp, thế nhưng chuyện đó không thể gấp được.
Một cái tiểu di đã là Trấn Nhạc thượng cảnh.
Thế lực có liên quan đến chuyện của phụ mẫu tựa như Thái Sơn không lồ, không phải là thứ hiện tại hắn có thể chạm đến.
Vân Hải Thương Lam chợt nói:
- Ôn tông chủ, hôm nay có định đi xem thi đấu tuyển chọn hay không? Tới tham gia thi đấu ít nhất đều là Luyện thể thập tam trọng, hơn nữa tuổi còn rất nhỏ, trong ba hồ gần như đều là thiên tài số một. Hơn nữa, có lẽ sẽ xuất hiện 1, 2 dị mạch.
Nói thật, hắn rất muốn đi xem.
Cũng không phải hắn phấn khích khi nhìn bọn trẻ đánh nhau, mà là thịnh hội lần này đáng giá đến xem.
- Không được, ta còn có chuyện khác. - Ôn Bình lắc đầu, nhã nhặn từ chối lời mời thịnh tình của Vân Hải Thương Lam. - Ngươi có thể mang bọn Lâm Khả Vô đi xem cùng, học tập ưu điểm của người khác.
- Được, Ôn tông chủ, vậy chúng ta đi trước. - Dứt lời, Vân Hải Thương Lam liền đứng dậy.
Lâm Khả Vô vội vàng buông đũa, nắm lấy tay Dương Hề:
- Đi thôi, sư tỷ.
- Ta còn chưa nó mà? - Dương Hề một bộ không tình nguyện.
- Vừa đi vừa ăn... Tông chủ, chúng ta đi trước.
Nói xong, Lâm Khả Vô kéo hai người Dương Hề đuổi theo Vân Hải Thương Lam lên xe thú, bước chân vô cùng gấp gáp. Ôn Bình tiếp tục ăn thêm hai phần, tính tiền, sau đó mới rời khỏi khách sạn.
Đương nhiên là Ôn Bình đi nghe ngóng chuyện của Thiết Sơn các.
Căn cứ phán đoán của hắn, Thiết Sơn các hẳn chỉ là trợ giúp, không thể nào là thế lực liên quan đến mẫu thân được... Tiểu di Trấn Nhạc thượng cảnh kia chính là chứng cứ tốt nhất.
Thế lực có thể... khiến cho một thế lực tứ tinh nguyện ý trợ giúp... Rất có khả năng Thiết Sơn các chính là thế lực phụ thuộc của nó.
Tiểu đệ thay đại ca chùi đít... Thập phần hợp với tình huống mà Bích Nguyệt Phiêu Linh đã nói với hắn.
...
Bên kia, Vân Hải Thương Lam mang theo bọn người Lâm Khả Vô đến diễn võ trường. Bởi vì có quan hệ với Bán bộ Trấn Nhạc, cho nên vừa đến võ trường bọn họ đã tìm được một vị trí thoải mái từ trên cao nhìn xuống, bao quanh diễn võ trường có hàng trăm cái đài cao, bên trên bay biện hàng loạt ghế dựa cùng bàn vuông.
Từ vị trí này có thể quan sát toàn bộ diễn võ trường.
- Người nhiều thật nha. - Vừa ngồi xuống, Dương Hề nhịn không được cảm thán, từ trên cao nhìn xuống, quả thật có rất nhiều người vây quanh diễn võ trường, hôm qua, lúc chen chân trong đám người, nàng chưa cảm giác được điều này.
Vân Hải Thương Lam cười:
- Hàng năm, người đến xem thi đấu tuyển chọn có ít nhất mười vạn, kỳ thật, mấy ngày đầu cũng không nhiều người như vậy đâu, đợi thêm vài hôm nữa, sợ là một chỗ đặt chân bên ngoài diễn võ trường cũng không có.
La Mịch bên cạnh liền hỏi:
- Lão thành chủ, trước kia ngài cũng từng tham gia à?
- Không, năm đó ta vẫn luôn đi theo phụ thân tu hành, lúc người còn sống, ta liền đi chu du bốn phía, đến khi phụ thân mất, ta trực tiếp tiếp quản Vân Hải chi đô. - Vân Hải Thương Lam chậm rãi nói.
Có thể nhìn ra được hắn rất thích trò chuyện với đám Dương Hề về thời xa xưa, đồng thời, vẻ mặt còn mang theo dư vị… Cứ như là trưởng bối đang kể lại cho vãn bối về tuổi trẻ huy hoàng của mình vậy.
Hai người Dương Hề vừa nghe Vân Hải Thương Lam kể chuyện xưa, vừa quan sát diễn võ trường bên dưới. Nhưng Lâm Khả Vô lại không như vậy, hắn đứng trên lan can đài cao, đôi con ngươi chăm chú nhìn về phía trước, có thể thấy rõ tròng mắt hắn đảo liên tục, quan sát từng người phía dưới.
...
- Uyển Ngôn, cố lên.
Đám tỷ muội tốt vừa thấy Uyển Ngôn bước lên đài liền cao giọng hô.
Thấy các nàng la lên, người vây chung quanh cũng bắt đầu lớn tiếng hô hào.
Bọn họ đều là người của Kỳ Binh học viện, đã quen biết với Uyển Ngôn nửa tháng trước. Đương nhiên, chủ yếu là vì Uyển Ngôn là người Lâm sư huynh yêu thích, cho nên bọn họ nhất định phải cổ động.
- Uyển Ngôn tất thắng!
- Uyển Ngôn tất thắng!
Cùng với tiếng hô hào cổ vũ, Uyển Ngôn cất bước lên lôi đài dưới cái nhìn chú mục của vạn chúng.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên tiếng nói khẽ.
- Chú tâm, chỉ cần ngươi thắng đối thủ, cữu cữu ta đã đáp ứng Tiểu Lâm, nhất định thu ngươi vào nội viện. Hơn nữa, Tiểu Lâm cũng đã nói giúp ngươi, vào viện, Thần Huyền cảnh trưởng lão sẽ trực tiếp thu ngươi làm đệ tử.
Vừa nghe thanh niên cầm kiếm A Côn nói, Uyển Ngôn vừa bước từng bước lên lôi đài.
Bước chân tuy chậm nhưng rất kiên định.
Thắng?
Hẳn không phải là vấn đề.
Mà cho dù có vấn đề, cũng phải kiên trì.
Thắng đối thủ, nàng có thể trở thành đệ tử Thần huyền cảnh.
Đúng lúc này, Lâm Khả Vô đứng trên đài cao, đôi con ngươi dán chặt trên người Uyển Ngôn.
Tuy nàng đã thay đổi y phục, đứng đưa lưng về phía hắn, nhưng từng cái đưa tay nhấc chân kia… Hắn cực kỳ quen thuộc.
Lúc bước đi, một khi khẩn trương, Uyển Ngôn thường có thói quen dùng đầu ngón tay gảy lên vỏ kiếm.
Động tác này… Hắn không thể quên được.
- Lão thành chủ, sư tỷ, các ngươi xem tiếp đi… Ta xuống dưới có việc. - Nói xong, hắn vội vã chạy xuống cầu thang, không đ.ể bọn người Vân Hải Thương Lam có cơ hội phản ứng.
- Làm ơn nhường đường!
- Xin lỗi, làm ơn nhường đường!
- Ngại quá, làm phiền rồi, xin nhường đường một chút!
Lâm Khả Vô từng chút một tiến đến gần Uyển Ngôn, xuyên qua đám người, thỉnh thoảng, có vài tiếng mắng chửi vang lên, nhưng vẫn không ngăn được bước chân hắn. Đến khi đứng cạnh lôi đài, lòng hắn mới yên.
- Uyển Ngôn, cố lên!
Lâm Khả Vô cuồng loạn hô to.
Khiến đám người của Kỳ Binh học viện chú ý, cũng khiến Uyển Ngôn đang đối mặt với đối thủ bỗng choc thay đổi sắc mặt.
- Có thể không? - Uyển Ngôn lập tức quay đầu nhìn.
Nhìn trái một chút, lại nhìn phải một chút, lúc ánh mắt rơi trên người Lâm Khả Vô, nàng nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Khoan nói đến chuyện yêu đương, chỉ với quan hệ của hai người đó giờ, Lâm Khả Vô vẫn là bằng hữu tốt nhất của nàng.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện ở đây khiến nàng rất cao hứng.
- Coi chừng!
Đang định mở miệng, Lâm Khả Vô kinh hô một tiếng, Uyển Ngôn thuận thế quay đầu lại, chỉ thấy đối thủ đã cầm thương đánh về phía nàng. Mũi thương điểm trên mặt đất, tia lửa bắn ra tung tóe, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
- Tiếp ta một thương!
Người nọ nộ quát một tiếng, thương xuất tựa long, đâm thẳng vào ngực Uyển Ngôn, vừa ra chính là sát chiêu.
Uyển Ngôn chỉ có thể giơ kiếm đỡ, chắn ngang ngực, bị động mà phòng thủ. Bởi vì thất thần khiến cho đối thủ chiếm được tiên có, tiết tấu trận chiến cũng bị hắn ta dẫn dắt, nàng đành phải từ từ tìm cơ hội.
Nếu như đối thủ thấp hơn nàng một cảnh giới, vấn đề này sẽ không tồn tại.
Nhưng mà hắn là một Luyện thể thập tam trọng lớn tuổi hơn nàng, kinh nghiệm chiến đấu ắt đủ để nghiền áp nàng.