Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 390 - 【Vip】 Kiếm Phi

【VIP】 Kiếm Phi 【VIP】 Kiếm Phi

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Ngăn được!

Khóe miệng Uyển Ngôn nhếch lên.

Mũi thương đâm vào vỏ kiếm, tuy lực lượng khổng lồ vọt tới, nhưng rốt cuộc vẫn bị nàng chặn lại. Lúc này việc cần làm là kéo giản khoảng cách, sau đó rút kiếm đối phó địch. Thế nhưng vừa định lui, biến cố lại phát sinh.

- Kiếm không ra khỏi vỏ đã muốn phá Đoạn Long thương của ta? - Thanh niên nhướng mày, lộ vẻ khinh thường, hiển nhiên là bởi vì nụ cười nhẹ nhõm của Uyển Ngôn.

Đương nhiên, đây không phải trào phúng của cường giả đối với kẻ yếu, mà là xem thường thật sự. Bởi vì Đoạn Long thương xoay chuyển chính là phá thủ mà sinh, một nữ nhân không hề biết gì về nó lại đắc chí vì ngăn được một thương của hắn.

Dứt lời, thương đột nhiên chuyển hướng, vung lên, sau đó nện xuống, động tác liền một mạch. Mang theo kình phong khiến cho bụi đất bị nhấc lên, phiêu đang trên lôi đài. Quần chúng vây xem nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi chậc lưỡi kêu lạ.

Mà Uyển Ngôn vừa ngăn được một thương, tay vẫn còn giữ nguyên động tác, căn bản không kịp tiếp một thương sắp nện xuống kia. Nàng chỉ có thể nhanh chóng lui về sau, may là còn hơn 20 bước để lui.

Nhưng tiết tấu trận chiến này lại hoàn toàn bị đối thủ dẫn dắt, một chiêu này… Nàng khó mà thoát.

Căn cứ kinh nghiệm lúc trước, chỉ có thể chấp nhận bỏ vài thứ.

Rầm!

Trường thương nện xuống, phát ra âm thanh cực lớn trên lôi đàn, kình phong tản ra trực tiếp đánh bay bụi đất đang phiêu lãng trong không khí. Tiếp đó là âm thanh kiếm của Uyển Ngôn bị đánh văng ra khỏi lôi đài.

- Thú vị, sử dụng kiếm cùng vỏ kiếm tản đi một phần lực của Đoạn Long thương, sau đó nhân cơ hội lui về sau. - Thanh niên khẽ cười. - Bất quá, một kẻ luyện kiếm như ngươi bị rơi mất kiếm thì lấy gì để đấu với ta?

Mặt thanh niên sầm xuống, bất động thanh sắc.

Bởi vì hắn cảm thấy trận chiến này đã đến hồi chấm dứt.

Một nữ nhân Luyện thể cảnh dù có tài giỏi cỡ nào cũng không thể so sức mạnh với hắn, đó là chỉ nói riêng về lực lượng tự thân, không kể đến việc hắn vẫn còn nắm trường thương trong tay.

- Đầu hàng đi.

Uyển Ngôn không đáp lại, bình tĩnh đứng đó.

Nhưng quần chúng vây xem lại sôi trào.

- Tên đần vừa gọi Uyển Ngôn là ai vậy? - Thanh Y lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Khả Vô.

- Nếu như không phải hắn, Uyển Ngôn sao có thể để tiên cơ rơi vào tay đối thủ, khiến bản thân trở thành kẻ thua cuộc? - Thần sắc A Côn thoáng nét âm lãnh, ánh mắt hắn hướng về phía phát ra tiếng hô.

Nhưng không có kết quả.

Không ai phát hiện là ai vừa gọi Uyển Ngôn.

- Không có hi vọng với nội viện rồi. - Thanh niên họ Lâm thở dài, một khi thua, cữu cữu của A Côn chỉ chấp nhận cho Uyển Ngôn tiến vào ngoại viện. Khi đó, Thần Huyền cảnh không thể thu nàng làm đệ tử được.

Những chuyện hắn làm xem như uổng phí!

- Lâm sự đệ, không thì mua đi? - A Côn bên cạnh vội vàng bày mưu tính kế.

Bách Tông Liên Minh có quy định rất rõ ràng. Thế lực tam tinh chỉ được tuyển tối đa 100 người. Nhưng nói thật thì không có thể lực nào tuân thủ tuyệt đối cả. Một khi thi đấu tuyển chọn qua đi, tất cả thế lực lớn sẽ liên hệ, lôi kéo những người muốn tiến vào thế lực nhưng không có danh ngạch.

Chính vì vậy, một con đường khác được “sinh” ra.

Có thể mua danh ngạch.

Tam tinh học viện, chỉ cần tư chất đạt tiêu chuẩn, 50 khối bạch tinh là đủ.

- Đương nhiên! - Thanh niên họ Lâm gật đầu.

Trong lúc hai người đang trò chuyện, thanh niên cầm thương lại lần nữa lên tiếng:

- Nếu không nhận thua, vậy thì tiếp ta một thương.

Mũi thương run lên, tiếng xé gió vụt qua bên tai.

Kiếm đang nằm dưới lôi đài, không ai có thể đến gần lôi đài, hiển nhiên, không ai ném nó lên giúp nàng được.

Cho nên hắn không thật sự định dùng Đoạn Long thương.

- Nhìn kìa! - Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng hét, mọi người liền quay đầu nhìn lại. Kiếm vốn đang nằm trên mặt đất vậy mà tự bay ra khỏi vỏ, vọt lên.

Một màn này khiến mọi người kinh ngạc vạn phần.

Lúc kiếm bay về phía Uyển Ngôn, đám người càng thêm sợ hãi.

- Nhân Kiếm Hợp Nhất!

- Chỉ có cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất mới có thể khiến kiếm quay về tay được.

Một vài cao tầng của các thế lực đang ngồi trên đài cao vốn đã mất hứng thú với Uyển Ngôn không khỏi lần nữa tập trung ánh mắt về phía nàng.

Phanh!

Trường kiếm rơi xuống chân Uyển Ngôn.

Nàng thuận thế cầm lấy, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vung kiếm lên, mũi kiếm phát ra một tiếng kiếm minh, chính âm thanh của kiếm khí phá không mà tới. Cùng lúc đó, Uyển Ngôn mở miệng:

- Toái thập tam kiếm!

Võ pháp viên mãn, ra!

Sắc mặt thanh niên cầm thương đại biến, một thương đâm ra lập tức thu hồi, thế nhưng đã chậm.

Mũi kiếm mang theo kiếm khí lam sắc liên tục bổ xuống mười ba lần.

Kiếm thứ nhất, thanh niên lui một bước.

Kiếm thứ hai, thêm một bước.

Thương trong tay biến thành khiên, lúc kiếm thứ mười ba chém xuống, trường thương thoát khỏi tay, tựa như ngựa hoang thoát cương, rơi vào trong đám người, cắm xuống khe hở trên nền đất.

- Ta thắng! - Kiếm của Uyển Ngôn khẽ động, gác trên cổ thanh niên.

- Thắng!

- Uyển Ngôn, ngươi thật lợi hại!

Bọn người Thanh Y lập tức kêu lên sợ hãi.

Mà trên đài cao, có rất nhiều người đều coi trọng Uyển Ngôn.

- Có thể khiến cho kiếm quay lại cạnh mình, coi như chạm đếm cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất không giả, bất quá không cách nào khiến kiếm vào tay, xem ra nàng chưa chính thức là Nhân Kiếm Hợp Nhất. - Người nói chuyện là một lão ẩu, tu vi Thần Huyền cảnh, cũng là người phụ trách của một thế lực tam tinh.

- Được rồi, nên biết đủ, kiếm đạo của nàng không tồi. Sau khi mở mạch môn, kiếm phát tất siêu quần, có thật sự là Nhân Kiếm Hợp Nhất hay không thì có liên quan gì.

Lúc này, một gã thanh niên chợt nói, cảnh giới của hắn tương đương với lão ẩu. Nói xong, hắn liền xuất ra một khối lệnh bài từ trong tàng giới, đưa cho người hầu bên cạnh:

- Đi thu người thắng lôi đài kia.

- Vâng!

Người hầu liền nhảy xuống.

Trừ hắn, cũng có mấy người hướng về phía Uyển Ngôn mà đến.

Nhất tinh thế lực, nhị tinh thế lực biết rõ mình đoạt không được, cho nên không cử đệ tử đi.

- Khả Vô sư huynh định làm gì? - La Mịch đứng tựa vào lan can, có hơi bất đắc dĩ.

Dưới cái nhìn trừng trừng của vạn chúng, vậy mà lại dám ngự kiếm quấy nhiễu trận đấu.

Vì người mình thích, hắn làm có hơi quá.

Dương Hề cũng nhìn về phía Lâm Khả Vô, bất quá, thấy hắn không có hành động nào khác, nàng lại quay sang nhìn Uyển Ngôn, xem trái xem phải.

- Kia chính là người Khả Vô sư huynh thích? Thấy cũng bình thường thôi. Tư chất so với Nhạc Nhạc chênh lệch quá nhiều.

La Mịch hết nói nổi.

- Sư tỷ, mấy lời này nếu để Triệu Tinh sư tỷ nghe được, có khi nào trở mặt với ngươi luôn không? - La Mịch ha ha cười, hắn cảm thấy rất có thể, dù sao Triệu Tinh sư tỷ không ít lần vui sướng khi thấy Dương Hề “ngược đãi” Nhạc Nhạc sư huynh.

Lúc La Mịch tiếp tục nhìn xuống lôi đài, liền thấy Lâm Khả Vô dùng sức gạt ra một con đường.

Không cần nói, hắn biết chắc chắn là sư huynh nhớ nhung đến điên rồi.

Đúng lúc này, đối diện Uyển Ngôn đột nhiên xuất hiện mười khối lệnh bài, khiến nàng không biết phải làm sao.

- Cô nương, tam tinh tông Sơn Lưu tông chúng ta hoan nghênh ngươi.

- Thuẫn Kiếm tông hoan nghênh ngươi… Đều là luyện kiếm, Thuẫn Kiếm tông rất thích hợp với ngươi.

Một đám người mồm năm miệng mười nói.

Lâm Khả Vô chậm chạp chen đến cách Uyển Ngôn khoảng vài chục bước.

- Uyển Ngôn!

Hắn thấp giọng hô, trên mặt mang theo vui mừng nồng đậm, tựa như lữ khách đi lạc trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo vậy.

Bình Luận (0)
Comment