Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 391 - 【Vip】 Chỉ Là Bằng Hữu

【VIP】 Chỉ Là Bằng Hữu 【VIP】 Chỉ Là Bằng Hữu

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Uyển Ngôn!

Lâm Khả Vô thấp giọng hô, trên mặt mang theo vui mừng nồng đậm, tựa như khách lữ hành lạc bước trong sa mạc bỗng nhiên nhìn thấy ốc đảo. Giọng hắn rất nhỏ, cứ như sợ dọa đến Uyển Ngôn vậy.

Đã hô ra miệng nhưng lại nhỏ giọng… Rất mâu thuẫn, không phải sao?

Uyển Ngôn không nghe thấy, chỉ mình nàng không nghe, nhưng bọn Thanh Y lại nghe rất rõ ràng. Mặc dù nhỏ giọng, nhưng thanh âm của Lâm Khả Vô không quá quen thuộc, cho nên liền đưa đến chú ý của các nàng, không khỏi đi về phía Lâm Khả Vô xem thử.

- Chính là kẻ vừa rồi lên tiếng khiến Uyển Ngôn để lỡ tiên cơ, thiếu chút nữa thua trận.

- Chính là thanh âm này.

- Tiểu tử này là ai? Y phục chưa thấy qua lần nào?

Chế phục ở Sơn Hải thành bọn họ đều đã thấy qua, thế nhưng chưa từng thấy cái nào phiêu dật như vậy. Nó không giống với chế phục, mà giống kiểu cách ăn mặc của hoa hoa công tử đi dạo thanh lâu hơn.

- Bất kể là ai, mặc kệ cảnh giới gì, thiếu chút nữa khiến Uyển Ngôn thua trận thì không thể tha thứ được! - Trong mắt thanh niên họ Lâm lóe lên tia sáng lạnh, có chút oán hận nhìn Lâm Khả Vô.

Nhưng giờ phút này, Lâm Khả Vô lại hồn nhiên chưa phát giác, vẫn tiếp tục nhìn về phía Uyển Ngôn.

Môi nàng đỏ mọng, mắt sáng long lanh, hàng mày lá liễu đen đậm. Nàng đang cười, nụ cười khiến hết thảy đều ảm đạm thất sắc. Có thể nói, hiện tại trong mắt Lâm Khả Vô, ngoài Uyển Ngôn thì không còn người nào khác.

- Khuê trưởng lão. - Lúc này, Uyển Ngôn đang tiếp nhận lệnh bài thân phận do Thần Huyền trưởng lão của Kỳ Binh học viện đưa tới. Khuê trưởng lão híp cặp mắt phượng thành một đường chỉ dài, cười đến thập phần đắc ý.

- Lâm Sơn đã nói với ta về ngươi, nếu như ở trong viện cảm thấy làm đệ tử Thần Huyền trưởng lão kia không vừa ý, có thể đến tìm ta. - Dứt lời, hắn lập tức xoay người quay lại đài cao.

Nghe được mấy lời này, mất nửa ngày Uyển Ngôn vẫn chưa bình tĩnh trở lại, khiến bọn Thanh Y phải chạy đến kéo nàng một cái.

Nhưng bọn họ lại không nhớ đến việc chút mừng, Lâm Sơn vừa định hung ác nói thì Lâm Khả Vô liền chạy đến.

- Uyển Ngôn.

- Khả Vô? - Uyển Ngôn lập tức cười nghênh đón. - Sao ngươi lại đến Sơn Hải thành?

- Ta tìm ngươi. Ngươi biết không, hai tháng nay ta vô cùng nhớ ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ về ngươi. Bây giờ nhìn thấy ngươi có thể gia nhập Kỳ Binh học viện, ta thật sự cảm thấy vui mừng thay ngươi.

Lúc nói ra lời này, Lâm Khả Vô hận không thể phóng thích khí thế để tất cả mọi người đều biết hắn là Thông Huyền hạ cảnh.

Nhưng hắn cảm thấy bất ngờ nên để đến phút cuối cùng mới là hay nhất.

Nếu không sao có thể xưng là bất ngờ?

- Haha. - Uyển Ngôn vô thức cười, khẽ quay đi, trong mắt hiện lên tia xấu hổ. - Trước mặt mọi người, ngươi nói gì vậy hả? Lâm bá phụ không theo cùng ngươi sao?

- Phụ thân ta không đi, ta đi cùng… - Lời đến bên miệng Lâm Khả Vô bỗng nhiên bị cắt đứt.

Lâm Sơn tiến lại gần.

Bọn người A Côn cũng bước đến, dường như muốn trợ uy cho hắn.

- Uyển Ngôn, hắn là ai?

Lâm Sơn cố ý đứng sát Uyển Ngôn, sau đó mới lên tiếng hỏi thăm.

Uyển Ngôn vô thức dịch sang bên cạnh một bước, còn chưa kịp giải thích thì Lâm Khả Vô đã nói trước:

- Ta… Ta là thanh mai trúc mã với Uyển Ngôn. Ta gọi là Lâm Khả Vô!

- Thanh mai trúc mã?

Sắc mặt Lâm Sơn có hơi trắng bệch, mày nhíu lại một cái:

- Nếu là thanh mai trúc mã, cớ sao lại cố ý quấy nhiễu Uyển Ngôn lúc bắt đầu trận đấu? Ngươi có biết là thiếu chút nữa nàng đã thua trận không?

- Lâm sư huynh, đừng như vậy. - Uyển Ngôn bước lên kéo Lâm Khả Vô. - Lâm sư huynh, ta muốn ở một mình với hắn một chút.

Dứt lời, Uyển Ngôn liền lôi Lâm Khả Vô chui ra khỏi đám người.

Nàng kéo hắn đến một góc vắng người.

- Khả Vô, ngươi đến đây làm gì?

- Tìm ngươi!

Lâm Khả Vô cười đáp.

- Ngươi không lo tu luyện, chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tham gia tuyển chọn? Được rồi, mặc kệ ngươi muốn làm gì, hiện tại ta phải đến Kỳ Binh học viện, có chuyện gì để hôm khác nói.

- Hôm khác… Đến lúc đó ta đi đâu tìm ngươi?

- Kỳ Binh học viện…Nếu như ngươi thật muốn gia nhập tông môn ở Sơn Hải thành… Thật ra ngươi nên trở về đi. Lâm gia các ngươi cũng là tam tinh thế lực, tài nguyên bồi dưỡng ngươi hẳn so với thế lực tông môn khác sẽ nhiều hơn.

Uyển Ngôn tận tình khuyên bảo.

Lâm Khả Vô lên tiếng:

- Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã gia nhập tông môn, lần này ta theo tông chủ ra ngoài lịch lãm. Ngươi có thể gia nhập Kỳ Binh học viện, chúc mừng.

- Ta cũng không nghĩ là mình có thể thắng. - Uyển Ngôn bất đắc dĩ cười, bất quá, hiện tại nàng không có tâm tình tiếp tục trò chuyện. - Cứ vậy đi, đợi mấy hôm nữa ngươi đến tìm ta, hoặc là ta đến tìm ngươi. Giờ ta phải đến học viện nhập học, không thể hàn huyên, mấy sư huynh, sư tỷ kia đang chờ ta.

Nói xong, Uyển Ngôn dợm bước rời khỏi.

- Uyển Ngôn, kỳ thật ta tới…

Lâm Khả Vô vừa nói được phân nửa, Uyển Ngôn đã vẫy tay, biến mất trong đám người.

- Vẫn như vậy, nghe thấy có chuyện vui là hấp ta hấp tấp. Nhập học không phải lúc nào cũng được sao? - Hắn hiểu Uyển Ngôn, bởi vì nàng vẫn luôn như vậy.

Trước kia, lúc tu luyện ở gia tập, rõ ràng là có bảy ngày để đi nhận công pháp, nhưng nàng cứ luôn đến sớm 1 canh giờ, đứng trước Tàng Thư các đợi mở cửa.

Nàng không nghĩ làm người đầu tiên, chỉ có điều đối với chuyện vui, nàng không muốn nó đến chậm.

Lúc này, Uyển Ngôn trở lại bên cạnh Thanh Y, nàng vội vàng thúc giục mọi người cùng quay về Kỳ Binh học viện.

Đương nhiên, cũng là để không phải gặp Lâm Khả Vô.

Nàng không biết nên đối mặt với hắn thế nào.

Bằng hữu?

Từ khi Lâm Khả Vô thích nàng, quan hệ giữa bọn họ liền thay đổi.

Người yêu?

Nhưng nàng lại không có cảm giác với hắn.

Hiện tại nàng chỉ có thể cố hết sức không làm tổn thương Khả Vô, yên lặng tu hành, có chuyện gì đợi ngày sau hãy nói. Dù sao khoảng cách đến thời điểm ước hẹn còn 2 năm nữa, nói không chừng trong 2 năm này, hắn sẽ thay lòng đổi dạ cũng nên.

Chỉ là nàng cảm thấy Lâm Khả Vô thật khờ, vậy mà một mình vượt qua vạn dặm đuổi đến Sơn Hải thành.

Đoạn đường này hắn đã ăn bao nhiêu khổ, nàng có thể nghĩ đến.

Nói thật là khiến người ta rất cảm động đấy, bởi lẽ Lâm Khả Vô một lòng thiện đãi nàng. Đáng tiếc là nàng lại không có cảm giác.

- Uyển Ngôn, Lâm Khả Vô kia là ai? - Ngay khi ra đến đường cái, Lâm Sơn nhịn không được lên tiếng hỏi.

- Đó là bằng hữu của ta ở Minh Kính hồ. - Uyển Ngôn qua loa đáp, sau đó bước theo Thanh Y lên xe thú.

Tuy Uyển Ngô qua loa như vậy không có hàm nghĩa đặc thù gì, nhưng vào tai A Côn thì lại biến chất.

- Minh Kính hồ cách nơi này gần vạn dặm, bằng hữu thế nào lại lặn lội đường xa như thế chỉ để đến đây nói mấy lời với nàng? - A Côn liếc Lâm Sơn bên cạnh. - Sao nào, còn thất thần gì, không định làm chút gì đó à? Tên kia chắc chắn là có quan hệ với Uyên Ngôn, nói không chừng chính là loại quan hệ kia…

- Uyển Ngôn nói đó chỉ là bằng hữu. - Lâm Sơn lên tiếng.

- Ngươi tin à?

- Không...

Lâm Sơn trầm mặc.

Hắn thật sự rất thích Uyển Ngôn, vì nàng, hắn có thể làm bất kỳ điều gì.

Khiến một Thần Huyền cảnh thu nàng làm đệ tử chính là một trong những điều đầu tiên hắn muốn làm cho Uyển Ngôn trong học viện. Mặc dù là dựa vào mặt mũi phụ thân, những vẫn phải bỏ ra 100 khối bạch tinh.

Trên 100 khối bạch tinh đã có thể bồi dưỡng vài tên Thông Huyền cảnh rồi.

Hiện tại đột nhiên nhảy ra một tên Lâm Khả Vô.

Dường như muốn đảo loạn hết thảy.

Mà Uyển Ngôn lại chỉ qua loa…

- Không được, hắn không thể sống. - Lâm Sơn đột ngột mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment