Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 423 - 【Vip】 Sư Phụ, Ta Yếu Lắm Sao?

【VIP】 Sư Phụ, Ta Yếu Lắm Sao? 【VIP】 Sư Phụ, Ta Yếu Lắm Sao?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Nếu là những Nhị tinh Tuyền Qua thần tượng khác, hắn không đến mức kính nhi viễn chi như vậy, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại.

Nhưng Hô Lan thì khác, sau lưng hắn chính là Tam tinh Tuyền Qua thần tượng, thế lực quá cường đại, Thiết Sơn các căn bản không cách nào ép buộc Hô Lan.

- Chỗ Hô Lan đại sư vẫn nên đi tìm Nghiêm Chính thì hơn. - Nói thế nào, Nghiêm Chính cũng là chủ sự Bách Tông Liên Minh, thế lực phía sau không thể khinh thường, có lẽ Hô Lan sẽ nể mặt hắn.

Đương nhiên, đây chỉ là có lẽ.

Cũng không có gì chắc chắn.

Thầm than một tiếng, Thiết Mộc Hợp vung tay cho tất cả lui xuống, Kim Vinh trước mắt chính là mấu chốt đột phá, hắn ta chắc chắn biết được một vài tin tức trọng yếu.

Có điều Kim Vinh không dám nói, khẳng định là sợ bị trả thù.

Điểm này dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra. Hai Trấn Nhạc cảnh của Thiết Sơn các xuất thủ vậy mà đối phương còn có thể nghênh ngang rời đi, Kỳ Binh Học Viện căn bản chỉ là con sâu cái kiến. Nhưng tồn tại tương đương “con sâu cái kiến” kia chính là tâm huyết cả đời của Kim Vinh.

- Được rồi, trước dùng lợi dụ. Chỉ cần hắn nói ra toàn bộ chuyện mình biết, lão phu hứa cấp hắn một bản Huyền cấp trung phẩm mạch thuật. - Huyền cấp trung phẩm mạch thuật ngay cả Thần Huyền cảnh cũng phải tha thiết ước mơ đấy.

- Tông chủ... Có cần thiết phải vậy không? Chúng ta trực tiếp ép hỏi chẳng phải...

- Đôi bên đều khó xử, ép buộc chắc chắn không được gì. Nhất là loại người sống mấy trăm năm như hắn, băn khoăn quá nhiều. Được rồi, đi xử lý đi, tóm lại, phải mau chóng cho ta kết quả.

- Đã rõ!

Không trưởng lão gật đầu, lẳng lặng rời đi.

Thiết Mộc Hợp xem qua tờ giấy trong tay, sau đó đứng dậy, một mình quay về tông môn, bắt tay thanh lý phế tích cùng trùng tu.

Thời khắc này, Thiết Sơn tông cần hắn ra mặt.

Tạo niềm tin với tất cả mọi người.

...

Lại nói đến Ôn Bình.

Sau khi hắn mang theo nguyên liệu tiến vào trù phòng, Tử Nhiên cũng theo đến.

- Ôn tông chủ, lão thân có thể giúp được gì không?

Phanh!

Ôn Bình trực tiếp vung tay phóng xuất một đạo mạch khí, đóng sập cửa lại.

- Không cần, đừng quấy rầy ta là được.

Tử Nhiên đứng trước cửa, vẻ mặt cứng lại, bất quá, nàng cũng không tức giận, mặc dù đây là lần đầu tiên trong trăm năm qua có người dám sập cửa vào mặt nàng.

Thùng thùng!

Thùng thùng!

Đang định xoay người rời đi, nàng chợt nghe thấy tiếng đao chém lên thớt từ trong trù phòng vọng ra.

- Đây là?

Nhất là sau khi nghe thấy một chuỗi âm thanh liên tục, không gián đoạn, nàng càng thêm hiếu kỳ.

Làm linh thiện cần dùng đao sao?

Linh thiện thông thường là súp hoặc cháo,... giúp thân thể dễ hấp thu. Ngẫu nhiên cũng có một số chủng loại khác, nhưng đâu cần dùng đao băm như vậy chứ?

- Xem ra lão thân lạc hậu mất rồi, xem ra cách làm của Ôn tông chủ là phương pháp bất truyền... - Cảm thán hai câu, Tử Nhiên chợt thấp giọng nói với khoảng không trước mặt. - Trong vòng 30 trượng không cho phép kẻ nào tới gần. Nếu có người lạ, trực tiếp giết, mặc kệ là người của thế lực nào.

Ngụ ý, dù là Trấn Nhạc cảnh xâm nhập cũng giết.

Đương nhiên, nàng cũng chỉ nói phòng hờ vậy thôi.

Nàng tin, dưới tình huống không cho phép, không có bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập Hải Long sơn.

Dứt lời, trong không khí vang lên thanh âm đáp lại.

Biến ảo khôn lường, lúc ẩn lúc hiện.

Nếu ngẩng đầu nhìn liền có thể chứng kiến phía trên lầu các có một con chim non màu xanh, đôi con ngươi linh động, tựa như Bách Linh (1).

(1) Chim sơn ca.

Lúc này, trong trù phòng, Ôn Bình đang sử dụng song đao liên tục băm nhân bánh.

Thịt trộn lẫn cùng đủ loại thiên tài địa bảo, trong khoảnh khắc đã bị bóng đao thoáng qua băm nát.

So với cái này, Ôn Bình cảm khái nhất là tốc độ băm thịt.

Thần Huyền cảnh cùng Thông Huyền cảnh hoàn toàn là hai khái niệm.

Lúc ở Bất Hủ tông, Thông Huyền cảnh cần phải hai giờ mới có thể băm xong nhân bánh, hiện tại, một phút là đủ.

Bất quá, không có trù phòng của hệ thống, quá trình nấu nướng quả thật là một vấn đề rất lớn. Trù phòng của hệ thống có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, sửa chữa sai lầm của hắn, ở đây thì hay rồi, không có trợ lực, hắn chỉ có thể ngồi liền tù tì trong trù phòng, vừa đuổi ruồi vừa canh sủi cảo.

Sau khi đã cho Nguyệt Quang diệp vào nhân thịt, Ôn Bình xuất từ tàng giới ra Kiến Mộc diệp được bảo tồn trong hộp ngọc, hắn vốn định mang theo để trừ độc cho mình, đề phòng trên đường gặp phải thứ hoa hoa cỏ cỏ kỳ quái gì đó, hoặc là thời tiết thay đổi. Thiên nhiên đáng sợ nhất là vì tồn tại rất nhiều mối nguy hiểm khó lường.

Đối với Ôn Bình, Thiên Địa Hồ vốn dĩ là một mảnh đất xa lạ.

Ôn Bình trộn mười lá Kiến Mộc vào sủi cảo làm cho Tử Nhiên. Kiến Mộc diệp có thể dung hợp tất cả thiên tài địa bảo, cho nên không cần lo lắng số lượng quá nhiều sẽ làm hỏng toàn bộ linh thiện. Riêng phần cho mình, Ôn Bình chỉ tùy tiện thả một vài lá, ngoài trừ dùng để gia tăng mùi vị thì không còn tác dụng gì khác.

Cứ như vậy, thời gian từng chút một trôi qua.

Sáng hôm sau, trong lúc Ôn Bình còn đang nấu sủi cảo, Tử Nhiên rời giường, chuẩn bị dạy bảo Bách Niệm Hương.

Đây là chuyện mỗi ngày đều phải làm.

Tuy nàng không làm được Tuyền Qua đồ, thế nhưng chỉ điểm đệ tử là không có vấn đề gì.

- Ngươi phải nhớ kỹ, mỗi một chủng loại thiên tài địa bảo đều có đặc tính khác biết, cho cái nào vào trước, cho cái nào vào sau đều phải có trình tự. Mấy... thứ này ngươi cũng đã biết rồi, hôm nay, vi sư giảng cho ngươi một chút về cách quấy... Mỗi một tấm Tuyền Qua đồ đều phải quấy mới ra vòng xoáy, nó là bước cuối cùng quyết định thành công hay thất bại, cho nên cách quấy vô cùng trọng yếu...

- Như vậy...

Nói xong, Tử Nhiên bắt đầu dùng bàn tay run rẩy của mình mô tả cách quấy.

Đương nhiên, chỉ là khái quát.

Thế nhưng trong khi Tử Nhiên đang rất nghiêm túc chỉ dạy, Bách Niệm Hương lại có vẻ lo ra.

Phanh!

Cho đến khi gậy gỗ gõ lên trán, Bách Niệm Hương mới hoàn hồn.

- Sư phụ, ta nghe này.

- Nghe cái gì mà nghe... Không biết tâm đã bay đến nơi nào rồi. Nói đi, nghĩ cái gì, hay là con cho rằng vi sư chỉ có một tay nên không dạy được gì cho con?

- Sư phụ, người hiểu lầm... - Bách Niệm Hương vội giải thích. - Ta đang nghĩ chuyện hôm qua... Sư phụ, ngươi cảm thấy một Thông Huyền cảnh như ta có yếu lắm không?

- Mấy trăm năm qua, ngươi là người có tư chất cao nhất Bách Niệm gia, có thể nhập Thông Huyền ở tuổi mười tám. Tính kỹ, trăm năm qua tại Thiên Địa Hồ, tư chất như ngươi bất quá chỉ có mấy người mà thôi. Ngươi nói thử xem... Ngươi yếu hay là mạnh? - Nếu không phải nàng là Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng, Bách Niệm gia sẽ không mang bảo bối bực này đến cho nàng.

Hiện tại, tiểu cô nương này hay rồi, nghi ngờ cả bản thân mình.

- Thế nhưng, ngay cả La Mịch ta cũng không đánh lại.

- La Mịch? - Trong đầu Tử Nhiên thoáng hiện ra tướng mạo La Mịch. - Hắn bất quá cũng chỉ mới là Luyện thể thất trọng.

- Sư phụ, ngươi không biết đâu... Hắn có thể sử kiếm tự bay ra ngoài công kích. Ta dùng thực lực Thập tam trọng cảnh nhưng lại chẳng có chút năng lực hoàn thủ.

- Kiếm tự bay?

- Đúng vậy, bọn họ còn có mấy thứ mạch thuật kỳ quái khác. Như là hô một tiếng, ta liền không nhúc nhích được nửa, có cảm giác như bị trói lại vậy.

- Xem ra, lưu phải mạch thuật của vị Ôn tông chủ này rất đặc biệt. Không sao cả, có thể cùng nhất tông chi chủ đi ra ngoài, tất nhiên đều là hạt giống tông môn, ngươi thắng không được cũng là chuyện bình thường. Dù sao thiên địa to lớn, ai cũng không dám xưng là bất bại. - Tử Nhiên cảm khái một tiếng, thầm cảm thấy bất đắc dĩ với đệ tử nhà mình.

Đúng lúc này, Bách Niệm Hương chợt nói:

- Sư phụ, nhưng bọn họ nói tốn mấy trăm kim tệ là có thể học được máy thứ kia. Trong tông môn ai cũng học được...

Bình Luận (0)
Comment