Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Mấy trăm kim tệ... Ai cũng có thể học được? - Tử Nhiên giật mình.
Nàng không quá hiểu những lời này là có ý gì. Rõ ràng là chỉ vỏn vẹn có mười chữ mà thôi, cũng không có gì là thâm ảo.
- Sư phụ, bọn họ nói với ta, chỉ cần gia nhập tông môn, mỗi ngày tiêu 500 kim tệ... Là kim tệ nha, thì có thể học được “mạch thuật” điều khiển kiếm bay tới bay lui trên không trung. Theo như bọn họ nói, mọi người đều có thể học, đó là cơ bản nhất rồi, nhưng ta lại thúc thủ vô sách với loại mạch thuật cơ bản nhất này.
- Chắc chỉ trêu ngươi mà thôi, không có thật đâu. - Tử Nhiên cười khẽ, đệ tử nhà mình có thiên phú cực cao, xuất thân cũng không tệ, đáng tiếc là vào đời chưa lâu, đối phương nói gì đều sẽ tin răm rắp. Nếu nói ngự kiếm bay tới bay lui trên không trung là cơ bản nhất, vậy chẳng phải Nhân Kiếm Hợp Nhất chỉ là thứ lông gà vỏ tỏi?
Phải biết, Nhân Kiếm Hợp Nhất chính là thành tựu kiếm đạo trác tuyệt, thế nhưng cũng chỉ điều khiển kiếm không dùng tay một lúc mà thôi.
Dù sao kiếm là một thực thể.
Mà người cũng là thực thể.
- Nhưng Lâm Khả Vô kia, hắn thật sự chỉ hô một câu, ta liền không cách nào nhúc nhích được, mạch một cũng không cảm ứng được, tựa như dê chờ làm thịt vậy.
- Thật sự? - Tử Nhiên nhướng mày.
- Sư phụ, đương nhiên là thật. Bọn họ cũng nói, mạch thuật này có thể tùy tiện học ở tông môn, bất luận là trưởng lão hay đệ tử, chỉ cần bỏ ra chút bạch tinh mà thôi.
- Không thu kim tệ, đổi thành bạch tinh rồi à? - Đối với chủng loại mạch thuật đặc thù, Tử Nhiên quá lắm cũng chỉ hơi kinh ngạc, dù sao Thiên Địa to lớn, nàng bất quá chỉ thấy được một góc nhỏ mà thôi. Thế nhưng loại mạch thuật như vậy lại có thể tùy tiện tu luyện trong tông môn... Chuyện đó thật sự khiến người kinh hãi. Trong thiên địa, chưa bao giờ có tông môn nào hào phóng như vậy.
- Sư phụ, ngài nói là thật hay giả?
- Theo ta, đợi lát nữa hỏi rõ mới phán đoán được, về phần thật giả, cũng chỉ có thể tận mắt nhìn thấy mới kết luận. - Tử Nhiên vốn muốn tiếp tục truyền thụ cho Bách Niệm Hương về Tuyền Qua đồ, thế nhưng chẳng thể nào tập trung được nữa. - Mà thôi, hôm nay đến đây thôi. Mấy ngày này, ngươi trao đổi với đám đệ tử của Ôn tông chủ nhiều một chút, có thể giúp ngươi biết được bản thân sâu cạn.
Bất kể thế nào, đối với Ôn Bình, Tử Nhiên đã bắt đầu sinh ra hứng thú nồng đậm.
Với tông môn của hắn... Càng là như vậy.
Đúng lúc này, ngoài viện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, Dương Hề sải bước chạy tới, nói:
- Tử Nhiên tiền bối, tông chủ nói đã có thể.
- Tốt rồi! - Tử Nhiên vui vẻ, vội vàng đứng dậy.
Ngay khi Tử Nhiên rời khỏi tiểu viện, Bách Niệm Hương cũng chuẩn bị thu dọn, lúc này, Dương Hề đột nhiên lên tiếng nói với nàng:
- Bách Niệm cô nương, tông chủ nói nếu ngươi muốn dùng điểm tâm... Cũng có thể qua đó.
- Không được, ta phải thu dọn đồ đạc. - Mấy thứ thiên tài địa bảo mà Tử Nhiên bày ra để giảng dạy dù sao cũng phải có người dọn dẹp.
- Bách Niệm cô nương, nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ đi. Nói cho ngươi biết, ở Bất Hủ tông, cái gì cũng có thể tùy tiện học, thế nhưng tông chủ làm linh thiện chính là có thể ngộ nhưng không thể cầu đấy. Lần trước có một vị tiền bối trả một viên bạch tinh đổi lấy một miếng, vậy mà tông chủ nhất quyết không cho. - Dương Hề hiển nhiên đang nói đến bằng hữu của Yêu trù Hoài Không.
Vị Yêu Vương cổ quá xem bạch tinh là củ lạc ăn chơi kia.
Lúc trước, hắn muốn ăn Nguyệt Quang sủi cảo, nên đã trả một viên bạch tinh.
- Một viên bạch tinh một miếng?
Bách Niệm Hương ngẩng phắt đầu.
Được rồi!
Nàng thừa nhận bản thân rất hiếu kỳ.
...
Bên ngoài lầu thạch bích.
Trên đường đi, hương khí bay vào mũi, Tử Nhiên mang cõi lòng đầy chờ mong đi đến.
Bởi vì nàng có thể cảm giác được cơ hội tay mình khôi phục đang ở ngay trước mắt.
Thế nhưng, nàng chợt thấy bọn Lâm Khả Vô đứng cách đó không xa, vô cùng kích động, cứ như người có tật tay mười năm là bọn họ vậy.
- Sao vậy?
Âm thanh dịu dàng vang lên khiến bọn Lâm Khả Vô quay lại.
- Tiền bối!
- Tiền bối, rốt cuộc ngài đã tới.
Âm thanh dường như đã mong chờ từ rất lâu, cái này càng khiến Tử Nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
Đúng lục này, Ôn Bình bước ra từ trù phòng, trên tay bưng một cái mâm gỗ, Lâm Khả Vô không nói hai lời, vội vàng bước đến nhận lấy.
- Đây là điểm tâm, mỗi người một chén.
- Cảm ơn tông chủ.
Đám người Lâm Khả Vô ngoác miệng cười, kế đó, Lâm Khả Vô vội vàng múc cho Tử Nhiên một chén, dù sao nàng cũng là tiền bối, mời nàng dùng trước là chuyện nên làm, thế nhưng hắn lại bị Ôn Bình ngăn lại.
Nghe mùi thơm, Tử Nhiên liếm liếm bờ môi, kiềm chế nước bọt đang không ngừng trào ra, xấu hổ đẩy tay Lâm Khả Vô, nói:
- Không cần, lát nữa lão thân còn phải uống thuốc...
- Được rồi.
Lâm Khả Vô đáp lại một tiếng, rồi vội vàng múc cho Lan Bằng cùng Uyển Ngôn mỗi người một chén, hơn nữa còn nhẹ giọng khuyên bảo nàng:
- Ngươi khoan ăn, đợi lát nữa cùng ta đến bên hồ ăn, Nguyệt Quang sủi cảo do tông chủ làm có thể tẩy cân phạt tủy.
- Được ! - Uyển Ngôn gật đầu.
Bên kia, Ôn Bình đột nhiên duỗi tay chỉ về phía bếp lò phía sau:
- Tử Nhiên đại sư, đó là của ngươi.
- Đa tạ Ôn tông chủ. - Dứt lời, Tử Nhiên vội vàng đi vào trù phòng, lòng tràn đầy chờ mong nâng cái chén ngọc kia lên.
Nhưng đến khi nhìn kỹ... Đây chẳng phải là thứ mà Lâm Khả Vô vừa gọi là Nguyệt Quang sủi cảo đó sao?
Nước súp màu bạc.
Mùi thơm tỏa ra cũng y hệt.
- Ôn tông chủ, cái này...?
- Nguyệt Quang sủi cảo chuyên dùng để trừ độc đấy.
- Ôn tông chủ, nhưng thứ này không phải y hệt như đồ ăn của các đệ tử ngươi sao?
- Nghiêm túc mà nói thì vẫn có khác.
- Thì ra là thế.
Tử Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vội vàng cầm thìa định múc ăn.
- Chén Nguyệt Quang sủi cảo này của ngươi lớn hơn một chút. - Giọng Ôn Bình bỗng nhiên truyền đến.
Tử Nhiên ngớ ra.
Nhìn Nguyệt Quang sủi cảo, im lặng hồi lâu... Cái đó cũng gọi là khác?
- Ôn tông chủ, vậy...
Tử Nhiên còn chưa nói dứt câu, Ôn Bình đã thản nhiên cắt ngang:
- Tử Nhiên đại sư, nếu như cảm thấy không ổn thì có thể không ăn, Ôn Bình ta không bao giờ miễn cưỡng người khác.
- Ôn tông chủ nói đùa, lão thân tin ngươi! - Dứt lời, Tử Nhiên đặt chiếc thìa vẫn luôn run rẩy trong tay sang một bên, đổi thành đũa cắm sủi cảo, há miệng ăn một viên.
Đây là lần đầu tiên nàng ăn mấy thứ như thế này.
Hương vị khiến nàng có chút say mê, nhưng loại hương vị này lại làm nàng cảm thấy nghi hoặc.
Đồ làm từ mấy viên bạch tinh thật có thể trừ bỏ độc?
Ăn được hai viên, một luồng khí lạnh đột ngột chạy về phía hai tay nàng, Tử Nhiên sững sờ, nội tâm lo sợ đây chỉ là ảo giác của mình.
Sau khi nghiệm chứng đó là sự thật, khóe miệng Tử Nhiên lập tức nhếch lên, lộ ra tia mừng rỡ.
Há miệng, lại ăn một tiếng Nguyệt Quang sủi cảo.
Chỉ một loáng, chén đã thấy đáy.
- Tử Nhiên đại sư, trong nồi còn. - Thanh âm Ôn Bình truyền đến. - Ăn nhiều một chút, có lợi cho tay của ngươi.
Tử Nhiên còn chưa lên tiếng, Lâm Khả Vô đã giành nói.
- Oa, Tử Nhiên tiền bối được lợi lớn nha… Lúc chữa bệnh có thể ăn Nguyệt Quang sủi cảo thỏa thích.
Cảm thán xong, hắn lại nhìn chén của mình, vẻn vẹn chỉ có 7 cái Nguyệt Quang sủi cảo!
- Bách Niệm cô nương, ngươi có ăn không, không ăn cho ta đi? - Lâm Khả Vô lập tức quay sang đánh chủ ý lên Bách Niệm Hương từ nãy giờ vẫn đang nghe ngóng, chưa động thủ.
Nhưng đúng lúc này.
Thình lình có tiếng động vang lên.
Đó là thanh âm của Tử Nhiên.
- Tay của ta…