Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Những lời này không thể nghi ngờ tựa như sấm giữa trời quang, Bách Niệm Hương cả kinh, vội vàng buông đũa xuống, vốn dĩ trong mắt nhìn Nguyệt Quang sủi cảo có chút nghi hoặc, giờ đã biến thành xác định.
- Linh thiện này quả nhiên vấn đề!
Nàng chưa từng nghe nói qua có loại dược thiện nào có thể “dựng sào thấy bóng” (1) cả đấy!
(1) Dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng => Ý chỉ hiệu quả nhanh chóng.
- Sư phụ, ngươi không sao chứ?
Vừa hô to, Bách Niệm Hương vừa phóng vào trong.
So với thái độ nóng vội của nàng, ba người Lâm Khả Vô nghe thấy tiếng kêu của Tử Nhiên vẫn vô cùng bình tĩnh, khẽ cười một tiếng, sau đó tiếp tục ăn phần của mình. Đồng thời, liếc mắt nhìn chuyện phát sinh bên trong thông qua khe cửa sổ. Uyển Ngôn cùng Lan Bằng thì vội vàng nhoài người về phía trước thăm dò, dường như muốn xem xem có chuyện gì, nhưng lại bị Lâm Khả Vô gọi lại.
- Uyển Ngôn, Lan thúc, không có gì để xem cả. Có lẽ chỉ là linh thiện của tông chủ có tác dụng. - Lâm Khả Vô vươn tay lấy cái chén của Bách Niệm Hương qua.
Nếu nàng đã cảm thấy có vấn đề.
Vậy thì để hắn thay nàng ăn hết.
- Uyển Ngôn, ta chia cho ngươi mấy viên… Đợi đến lúc về, muốn ăn rất khó.
- Sư đệ, ta cũng muốn. - Dương Hề vội đưa chén tới, muốn "Chia của".
- Được… rồi… - Bất đắc dĩ, Lâm Khả Vô chỉ có thể chia cho Dương Hề, tiểu cô nương mừng rỡ, tiếng cười giòn tan quanh quẩn không dứt.
Lúc này, Uyển Ngôn cùng Lan Bằng cũng thu hồi ánh mắt.
Vững vàng mà ngồi xuống.
Dương Hề bên cạnh nói tiếp:
- Thật ra, không có nghi nan tạp chứng gì mà sủi cảo của Tông chủ không có thể giải quyết được. Uyển Ngôn tỷ, Lan thúc, các người nhìn mãi sẽ quen thôi.
Uyển Ngôn vô thức mở miệng hỏi:
- Tông chủ là linh thiện đại sư?
Lâm Khả Vô đáp:
Linh thiện đại sư... chỉ là một thân phận của tông chủ mà thôi, chờ ngươi theo chúng ta đến Đông hồ sẽ rõ.
Trong lúc bọn Lâm Khả Vô tán chuyện, Thanh Điểu vốn vẫn luôn đậu trên nóc nhà cũng sà xuống, đuổi theo bước chân Bách Niệm Hương, cuối cùng, dừng lại trên bệ cửa sổ.
Ôn Bình liếc nhìn nó, nó cũng nhìn thẳng vào mắt hắn. Bất quá, còn chưa kịp bảo hệ thống quan trắc thực lực của nó thì đã nghe tiếng hét ầm ĩ của Bách Niệm Hương truyền đến.
- Sư phụ, ta đi múc nước! Ngài buông mấy thứ trong tay ra trước… - Nói xong, nàng nghĩ muốn lấy cái chén ngọc trong bàn tay vương đầy huyết châu của sư phụ nhà mình đi.
Những… huyết châu kia tựa như sương sớm trên phiến lá, đọng thành từng mảng lớn. Bất quá, hiện tại nó trào ra từ lỗ chân lông trên tay, nhìn có chút dữ tợn.
Hoàn toàn không hợp với mùi hương thơm ngát của Nguyệt Quang sủi cảo.
Đúng lúc này, giọng Ôn Bình truyền đến.
- Ăn xong rồi rửa.
Năng lượng Kiến Mộc diệp đang bức độc, lúc này nên ăn tiếp, chứ không phải đi rửa tay.
Tử Nhiên khựng lại, nghiêng đầu, lần nữa bưng lên chén ngọc, nói với Bách Niệm Hương:
- A Hương, giúp ta… múc sủi cảo.
- Sư phụ, nhưng tay của ngươi?
- Không sao đâu… vi sư cảm giác được tay của mình đang chuyển biến tốt, không có vấn đề gì. - Lúc huyết châu trào ra, nàng cảm thấy tay mình nhẹ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cảm giác nhẹ nhàng này không phải là tay biến nhẹ.
Mà là một loại phóng thích.
Áp lực, còn có bức bối… Đều phóng thích.
Nàng có thể cảm giác được rất rõ, có một cỗ năng lượng đang lưu chuyển ở hai cánh tay của mình, khiến cho tay nàng một hồi lạnh, lại một hồi nóng. Rồi sau đó, nó bắt đầu lan tràn toàn thân, đồng thời xông thẳng vào đầu nàng… Khiến cho biên độ, tần suất cùng tốc độ run rẩy của tay nàng phát sinh biến hóa.
Đương nhiên, loại biến hóa này rất nhỏ bé.
Nhưng ít nhất nó đại biểu cho hi vọng.
Nghe xong lời này Bách Niệm Hương thở phào nhẹ nhõm:
- Sư phụ, ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng linh thiện này có vấn đề nữa đấy. Giờ để ta múc cho ngài.
Dứt lời, Bách Niệm Hương vội vàng bưng chén ngọc đi múc Nguyệt Quang sủi cảo.
Một muôi.
Hai muôi.
Muôi thứ ba… Hết rồi.
Bất quá, chén ngọc lúc này đã đầy.
- Sư phụ, chỉ có bao nhiêu thôi.
- Đủ rồi... đặt lên bàn đi.
Dứt lời, Tử Nhiên đi về phía cái bàn, trong tay cầm một đôi đũa gỗ… Chưa bao giờ nàng nghĩ muốn ăn thứ gì như bây giờ.
- Tử Nhiên đại sư, nước súp cũng phải uống hết.
- Đã biết.
Tử Nhiên vội đáp, sau đó dùng đũa kẹp sủi cảo trong chén.
Run, như trước!
Gắp lên… liền rơi xuống.
Thế nhưng Tử Nhiên lại rất kiên trì.
- Sư phụ, ta tới giúp ngươi. - Bách Niệm Hương cầm lấy một đôi đũa mới, định giúp Tử Nhiên gắp sủi cảo, nhưng lại bị Tử Nhiên dùng đũa ấn xuống.
Nàng nói:
- Không cần, ta tự làm, ngươi đi ăn của mình đi.
Nói xong, viên sủi cảo thứ nhất đã gắp được…
Tử Nhiên vội vàng đưa vào miệng, trước khi sủi cảo rớt xuống đã kịp cắn một ngụm.
Giờ phút này, Ôn Bình đã đi đến cạnh cửa, liếc mắt nhìn Tử Nhiên đang dùng đôi tay run rẩy ăn hết một viên Nguyệt Quang sủi cảo, rồi nói:
- Tử Nhiên Đại sư, sau khi ăn xong thì rửa, bất quá muốn tay của ngươi hoàn toàn không run, sợ là vẫn phải tiếp tục ăn Nguyệt Quang sủi cảo. Buổi chiều, ta đi một chuyến mua nguyên liệu… Tối đa một ngày sẽ quay lại.
Dựa theo tính toán của hắn, muốn Tử Nhiên hoàn toàn hết run, tạm thời kềm chế độc.
Ít nhất phải mười lần.
Kiến Mộc diệp mang theo miễn cưỡng đủ.
Tử Nhiên khoát tay, nói:
- A Hương, đi một chuyến.
- Hả?! - Bách Niệm Hương lập tức lộ vẻ đau khổ.
- Hả cái gì? Ngươi không muốn sư phụ khỏe lên?
- Muốn... thế nhưng mà... - Bách Niệm Hương liếc mắt nhìn Ôn Bình, ra hiệu hắn mau lên tiếng để nàng khỏi phải đi.
Bất quá, Ôn Bình làm như không thấy.
Tử Nhiên lại mở miệng:
- Không có nhưng nhị gì hết... Mau đi đi, mấy thứ trong danh sách mua nhiều một chút, chỉ có thể thừa, không được thiếu. Ngươi đi cùng với Tiểu Thanh, đi nhanh về nhanh.
- Sư phụ, người để Tiểu Thanh đi? - Bách Niệm Hương nhìn thoáng qua chim xanh trên bệ cửa sổ, im lặng hồi lâu.
Sư phụ làm vậy hơi quá rồi!
Mua mấy thứ trị giá vài viên bạch tinh, bảo nàng làm chân chạy coi như xong, vậy mà còn để Tiểu Thanh đi… Tiểu Thanh là Thủ Hộ Giả mạnh nhất trên đảo. Từ trước đến nay luôn theo bên cạnh Tử Nhiên giết địch… Toàn bộ Thiên Địa hồ có không dưới mười vị đại yêu Trấn Nhạc cảnh chết dưới móng vuốt của nó… Hơn nữa, trăm năm qua, Tiểu Thanh chưa từng rời khỏi Tử Nhiên nửa bước.
Tiểu Thanh đi rồi, ai bảo hộ nàng?
Thế nhưng, đối với chuyện này, Tử Nhiên chỉ nói một câu:
- Nhanh đi.
Nhìn ánh mắt kiên định của sư phụ, Bách Niệm Hương không dám nói thêm gì nữa.
- Sư phụ, chờ ta ăn hết chén sủi cảo kia rồi đi.
Thứ đó có thể trừ độc của sư phụ, ăn hết chắc chắn hữu dụng với nàng.
Đúng rồi!
Lâm Khả Vô kia còn nói nó có thể tẩy cân phạt tủy.
Tẩy cân phạt tủy, thứ này chỉ khi đột phá Thông Huyền Cảnh mới xuất hiện, biến phàm thể trở thành Linh thể.
Sau này, sợ là khó có cơ hội.
Nếu có thể có được một lần tẩy cân phạt tủy, đối với Linh Thể có thể nói là rất có ích lợi.
Dứt lời, Bách Niệm Hương vọt qua bên cạnh Ôn Bình, chạy ra ngoài.
Ôn Bình nhún vai cười với nàng.
Ý nói cũng không phải hắn sai nàng làm chân chạy nha.
- Tiểu Thanh, đi. - Bách Niệm Hương lườm Ôn Bìnhn hừ lạnh một tiếng, sau đó chạy đi tìm sủi cảo của mình.
Thế nhưng chén đã trống không.
- A... của ta đâu?
- Ai ăn hết của ta.
- Phải ngươi không?!
Bách Niệm Hương chỉ ngón tay vào mặt Lâm Khả Vô.