Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 428 - 【Vip】 Biến Cố

【VIP】 Biến Cố 【VIP】 Biến Cố

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Muốn biết?

Ôn Bình tiếp nhận thư, kiềm chế ham muốn bóc thư ra xem, nhét chúng vào ngực, mỉm cười trò chuyện cùng Bách Niệm Hương.

Bách Niệm Hương chính là thiên tài duy nhất có được tư chất Ngũ Tinh mà hắn từng thấy.

Có thể mang nàng quay về tông môn thì tốt biết bao… Còn có, nhìn Bách Niệm Hương cũng không phải người thiếu bạch tinh, hệ thống đặt ra quy định dựa vào lượt người để hoàn thành nhiệm vụ, nàng tuyệt đối là một trợ lực to lớn.

Đương nhiên, chuyện như vậy không thể nói trắng ra.

Nếu không, hắn có vẻ quá tiện (1)!

(1) tiện trong ti tiện, vô sỉ.

- Muốn! - Bách Niệm Hương vội vàng gật đầu, liên hồi, có điểm giống như chim gõ kiến.

Thấy thế, Ôn Bình không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Nghĩ thầm: Tên gia hỏa Lâm Khả Vô kia hẳn phải trêu chọc cô nương nhà người ta kinh lắm mới khiến nàng như vậy.

Ôn Bình đáo:

- Hết thảy đáp án đều tại Phong Chi Cốc.

- Phong Chi Cốc?

- Đúng, Phong Chi Cốc. Ngươi có thể xem nó như một bí cảnh. Trong đó có rất nhiều mạch thuật. Phong Chi Cấm Cố thuật chỉ là thứ đơn giản nhất trong đó.

Đương nhiên, loại “đơn giản” này chỉ tồn tại ở Bất Hủ tông. Đệ tử Bất Hủ tông đều luyện Ngự Kiếm thuật, Phong Chi Cấm Cố thuật lại không phong bế được ý niệm, cho nên trong mắt bọn họ, Phong Chi Cấm Cố cũng không thực sự là biến thái.

Bất quá, đối với thế giới bên ngoài, trong cùng cảnh, Phong Chi Cấm Cố thuật có thể cường hành giam cầm một người, tuy nhiên thời gian có hạn, nhưng dù sao cũng có đặc tính cưỡng chế, chỉ bằng vào điểm này, so với bất kỳ Huyền cấp mạch thuật nào nó cũng xịn sò hơn.

- Đơn giản nhất ư?

- Đương nhiên.

- Ôn tông chủ, ta có thể học không?

- Nhập tông là có thể học?

- Ta hiểu rồi. - Bách Niệm Hương nhoẻn miệng cười, sau đó nhạc bất tư thục (2) đóng cửa rời đi.

(2) Nghĩa đen: Vui đến quên cả nước Thục. Tích kể lại rằng: Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành LạcDương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng “Lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa”.

Nàng đã có sư phụ.

Thế nhưng cũngkhông ảnh hưởng đến việc nàng gia nhập thế lực tông môn.

- Ôn tông chủ, vậy ta đi trước.

Lần nữa hô một tiếng xem như chào hỏi, Bách Niệm Hương rảo bước rời đi.

Thấy thế, Ôn Bình cười một tiếng, sau đó rút thư từ trong ngực ra.

Bức thứ nhất là do Bích Nguyệt Phiêu Linh viết.

Sau khi mở ra, có thể thấy được trong thư miêu tả rất kỹ, địa điểm, thời gian,… Không khó nhìn ra, Bích Nguyệt Phiêu Linh đã bỏ ra rất nhiều tâm tư trong chuyện này, bởi vì nơi này không phải Tử Mạch hồ, Bích Nguyệt gia có cường đại ở Tử Mạch hồ đến mấy thì tại Huyền Sắc hồ vẫn là cường long nan áp địa đầu xà. Huống chi, Bích Nguyệt gia cũng không tính là cường long ở Tử Mạch hồ, quá lắm cũng chỉ là một đầu lão hổ uy mãnh mà thôi.

Thói quen hay đọc sách trước kia giúp Ôn Bình liếc mắt đã nắm được điểm mấu chốt trong thư.

Vốn định tập trung đọc kỹ lại từ đầu, thế nhưng một đoạn cuối thư khiến Ôn Bình sững sờ.

Mỏ bạch tinh của Thiết Sơn các bị nghi ngờ là do Yêu tộc tập kích, không chỉ là phụ thân hắn, tất cả thợ mỏ đều bị bắt đi.

- Đáng chết! - Tin tức này vô hình chung là tin dữ.

Hắn tình nguyện để phụ thân nằm trong tay người Thiết Sơn các cũng không muốn xảy ra việc này.

Bởi lẽ sinh tử chỉ trong một ý niệm, thế giới bên ngoài rất tàn khốc, đối với một Thông Huyền hạ cảnh thì càng đáng sợ hơn.

Vuốt nhẹ thư trên tay, Ôn Bình cảm thấy vô cùng bất an.

Dù sao cũng là phụ thân thân sinh.

Cho dù với hắn là người cha thứ hai, về mặt cảm tình không sâu đậm bằng người ở thế giới trước.

- Mẫu thân đã cử tiểu di đến bên cạnh ta, sao lại không phái người đi bảo hộ...

Ôn Bình chợt sững người.

Không đúng, vụ tập kích này có cổ quái.

Có thế lực dám tập kích mỏ bạch tinh của tứ Tinh thế lực, nhưng lại rãnh rỗi bắt đi đám thợ mỏ?

Nhìn từ góc độ của hắn, vụ tập kích này tuyệt đối có ẩn tình, nhất là tiểu di Trấn Nhạc thượng cảnh đột nhiên xuất hiện tại Bất Hủ tông, cả hai chuyện cùng phát sinh… Càng thêm cổ quái.

- Hệ thống, có cách nào biết rõ sinh tử của phụ thân ta không?

- Kí Chủ, xem phần xem thêm trong thông tin cá nhân là biết thôi. Nếu như phụ mẫu mất, trong thông tin cá nhân sẽ có ghi chép. Về phần tìm hiểu sâu hơn, bổn hệ thống là hệ thống siêu cấp tông môn, không cung cấp loại dịch vụ này.

- Không cần!

Hắn chỉ cần biết rõ phụ thân có sao không.

Nếu không chết…

Đoán chừng tám chín phần mười là người do mẫu thân phái tới làm. Tại Huyền Sắc hồ hẳn là không có thế lực nào dám công kích mỏ bạch tinh của Thiết Sơn các!?

Cho dù có, bọn họ cần gì bắt thợ mỏ?

Chẳng lẽ mang về đào mỏ nhà mình?

Vừa suy ngẫm, Ôn Bình vừa mở thông tin cá nhân ra, ánh mắt rơi vào mục xem thêm.

Mục tin tức chỉ vẻn vẹn có sáu cái chữ.

Tung tích phụ thân: Mất tích không rõ.

- Đây là chết hay không chết?

Hệ thống lên tiếng:

- Chưa!

- Tốt rồi! - Ôn Bình thở hắc ra một hơi, tiếp đó ánh mắt chuyển đến phong thư thứ hai.

Vân Hải Thương Lam có chuyện gì mà cần viết thư?

Ôn Bình mở thư ra xem, chỉ thấy một hàng chữ: Bách Tông Liên Minh Sơn Hải thành phát Hồng sắc tập kết lệnh, hiệu triệu liên quân toàn bộ Huyền Sắc hồ tập kết, thảo phạt Bất Hủ tông!

Lời ít ý nhiều, có thể nhìn ra được tình hình hiện tại tại Sơn Hải thành.

Hồng sắc tập kết lệnh…

Cấp bậc thảo phạt cao nhất của Bách Tông Liên Minh.

Trận chiến này...

Ôn Bình chẳng chút để tâm.

Vò nát phong thư, trực tiếp dùng lửa thiêu hủy.

- Chuyện của phụ thân… Nên về hỏi tiểu di một chút, hẳn là nàng biết rõ. - Than thở một tiếng, Ôn Bình thản nhiên đi về phòng, cứ như không có việc gì.

Lại nói, hôm nay là ngày điều trị cuối cùng rồi.

Kiến Mộc diệp không nhiều lắm, nháy mắt chỉ còn trên dưới 30 lá, bất quá, cũng may là tay Tử Nhiên chỉ còn hơi run, một chén Nguyệt Quang sủi cảo bản thăng cấp nữa là đủ.

Đêm nay, có lẽ Tử Nhiên đã có thể bắt tay vào chế tác Tam tuyền Tuyền Qua đồ rồi.

Nghĩ vậy, hắn rảo bước đi trù phòng.

Sớm hoàn thành nhiệm vụ, quay về tông môn sớm một chút.

Cùng lúc đó, hình ảnh Bách Niệm Hương tung tăng bước đi bị Tử Nhiên thấy được. Nếu như là ngày thường, nàng cũng không cảm thấy hiếu kỳ, nhưng từ khi Ôn tông chủ mang theo đệ tử đến Hải Long sơn, vẻ mặt nàng vẫn luôn nhăn nhăn nhó nhó. Đột nhiên cao hứng như vậy, khẳng định là có chuyện gì đó.

- A Hương, chuyện gì mà cao hứng vậy?

- Sư phụ... Không có... không có gì.

- Còn không có gì, miệng của ngươi sắp không khép được rồi kìa.

- Ôn tông chủ nói ta cũng có thể học Phong Chi Cấm Cố thuật kia, hô một phát có thể khiến địch thủ không cách nào nhúc nhích được. Ngài xem, không phải bọn người Lâm Khả Vô nói là mười ngày sau Ôn tông chủ phải rời đi sao? Khẳng định ngài cũng sẽ đi theo. Không chữa hết tật ở tay thì không đi. Đến lúc đó, ta vừa vặn có thể gia nhập tông môn của bọn họ, học cái mạch thuật làm cho kiếm bay kia, còn có Phong Chi Cấm Cố thuật.

- Ngươi… Cái nha đầu này, còn nghĩ xa hơn vi sư. Sao ngươi dám khẳng định ta nhất định sẽ đi?

- Sư phụ, đừng gạt ta… Ta không tin ngài không muốn trị hết tật ở tay. Hiện tại chỉ có Ôn tông chủ đủ khả năng trị cho ngài.

- Ngươi nha...

Tử Nhiên lộ vẻ bất đắc dĩ.

Đi theo Tử Nhiên nàng chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Có điều nghĩ lại, nếu như Ôn tông chủ có thể hào phóng như vậy, truyền thụ hai loại mạch thuật thần kỳ kia, vậy thì gia nhập tông môn của bọn họ nhất định là chuyện tốt.

Bách Niệm Hương hiển nhiên không thể chỉ là một Tuyền Qua thần tượng.

Với tư chất của nàng, ở phương diện tu hành mạch môn, thành tựu tuyệt đối vượt xa chế tác Tuyền Qua đồ.

Cạch Cạch Cạch!

Âm thanh liên tục vang lên ở cách đó không xa.

Ánh mắt Tử Nhiên lập tức hướng về phía trù phòng. Trong mắt lóe lên tia kinh hỉ… Một chén sủi cảo có thể giúp nàng tạm thời hết run tay sắp hoàn thành rồi.

Trông mong mười năm.

Rốt cuộc cũng chờ đến thời khác này.

Nhìn đôi tay hơi run run của mình, Tử Nhiên bất giác nắm chặt hai tay.

Bình Luận (0)
Comment