Chỉ thấy trong hộp đen, ba vật làm bằng gỗ nằm im, mỗi cái lớn gần bằng nửa nắm tay. Tổng cộng sáu mặt, toàn thân màu trắng, từng cái mặt đều mấy cái chấm đen…. Hiển nhiên là ba khối xúc xắc.
Hắn nhận ra, cái này không phải là Thần Mộc Đầu của Đỗ Tất Thư sao?
Là pháp bảo kỳ dị của Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong Lục đệ tử Đỗ Tất Thư trong Tru Tiên.
Lúc Đỗ Tất Thư tu tiên, tại phía nam bờ Xích Thủy tìm được một gốc cây Tam Châu ngàn năm, vô cùng có linh khí, hắn đã dùng gốc cây này để tinh hoa điêu khắc ba khối xúc xắc này.
Gỗ Tam Châu là cái gì hắn không biết, nhưng hắn biết rõ, cây ngàn năm không phải là thứ hiếm có, dù chỉ là tại Đông hồ, đó cũng là khắp nơi đều có, hơn nữa không ít cây thụ linh cơ hồ đều đã qua vạn năm, đã thành yêu.
Ngàn năm danh tiếng, chỉ thường thôi.
Tuy nhiên nó cũng là pháp khí, có thể ngoại hình là xúc xắc, hơn nữa hắn lại không giỏi đánh bạc, dùng xúc xắc đánh nhau, chẳng phải là lại để cho người đời cười đến rụng răng?
Tưởng tượng trong trận chiến: Đối thủ cầm trong tay sát nhân kiếm, phóng thích ra mạch thuật bá khí vô cùng, mà chính mình, xoay tay lại móc ra ba hột xúc xắc...
Lúc này, bên tai vang lên thanh âm Dương Nhạc Nhạc:
- Vân trưởng lão, ngài được cái gì rồi hả?
- Ngươi nói nhiều thật đấy.
Vân Liêu lạnh nhạt liếc nhìn hắn, trực tiếp thu đồ vào trong tàng giới.
Cái Thần Mộc Đầu này… Chưa đến lúc bất đắc dĩ thì không nên để cho đệ tử tông môn, còn có các trưởng lão nhìn thấy thì tốt hơn.
Về phần nó có thể làm cái gì, đợi về Ký Túc Xá hoặc đến ngày đi Hung thú thí luyện trường nghiên cứu sau.
Bị mắng, Dương Nhạc Nhạc ngượng ngùng cười cười, tranh thủ thời gian che miệng lại không dám nói lời nào.
Vân Liêu lúc này hắng giọng một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, trước khi đi không quên nói với mọi người:
- Được rồi, lĩnh hết nhiệm vụ của các ngươi phải nắm chặt thời gian tu luyện. Thiên Địa to lớn, Bất Hủ tông vẫn còn một chặng đường dài, các ngươi cũng không được thỏa mãn với hiện tại!
- Vâng!
Mọi người gật đầu.
Bất quá Vân Liêu vừa đi ra đại sảnh nhiệm vụ, Dương Nhạc Nhạc thái độ lập tức thay đổi.
- Vân trưởng lão thật nhỏ mọn, xem cũng không cho chúng ta xem.
Những người còn lại nhếch miệng cười cười, chợt đều nhìn về Lan Bằng đang đi giao nhiệm vụ.
Lan Bằng tại Phong chi cốc rốt cuộc phát hiện cái gì?
Mọi người cũng rất hiếu kỳ đấy.
...
Thính Vũ các.
Vân Liêu đến tìm Ôn Bình, muốn hắn Ôn Bình cho phép tọa kỵ của mình vào trong.
Đương nhiên, Ôn Bình sẽ không phản đối, bất quá đối với cuộc sống sau này của Dực Xà kia cũng phải có một chỗ bố trí ổn thỏa, để cho Dực Xà không bị Xích Mục Cự Viên, còn có Đại Quai, Tiểu Quai ăn hiếp.
- Ngươi để nó ở lại Dược sơn đi.
Nói xong, Ôn Bình đã cho Dực Xà Thông Huyền hạ cảnh bên dưới chân núi thêm quyền hạn thông mê trận.
Vân Liêu khom người nói tạ ơn:
- Đa tạ tông chủ.
- Đúng rồi, Vân Liêu, ngươi giao hết nhiệm vụ rồi à?
- Giao... Giao rồi...
- Miệng làm sao vậy?
Vân Liêu ngượng ngùng cười cười, đáp:
- Không có việc gì, đoạn thời gian trước cùng Nam Sơn mã tặc chiến đấu không cẩn thận làm bị thương rồi.
- Vậy đã lĩnh được pháp khí gì?
- Cái đó... Tông chủ, tọa kỵ của ta còn dưới chân núi, vừa mới phục tùng, có thể sẽ hù đến người bình thường, ta hiện tại...
Lời nói đến một nửa, Ôn Bình trực tiếp cắt ngang.
- Nói!
- Thần mộc...
Bất đắc dĩ, Vân Liêu nhẹ giọng nói ra ba chữ thần mộc đầu.
- Cái gì? To hơn một tí!
Vân Liêu do dự một hồi, thấy Ôn Bình nói lạnh lùng, chỉ có thể lên giọng:
- Thần mộc đầu.
- Chính là món đồ chơi của Đỗ Tất Thư sao?
Ôn Bình không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Đã là người đi qua Ngàn Bậc Thềm.
Bất kể là chuyện buồn cười thế nào cũng không cười.
Trừ phi nhịn không được!
- Vân trưởng lão, thiện dụng, thiện dụng!
Nếu dùng được, có lẽ còn làm được đổ thần.
- Tông chủ, ta đi đây.
Vân Liêu vẻ mặt đắng chát đi xuống Thính Vũ các, sau đó chợt nghe được từ đằng sau truyền đến thanh âm.
- Nhiều pháp khí như vậy, sao lại trúng món đồ chơi của Đỗ Tất Thư đồ chứ.
Nghe được câu này, Vân Liêu có chút muốn trả hàng rồi.
Lúc này, Tần Sơn bỗng nhiên từ trong tiều đạo trong rừng chạy ra, nhìn thấy Vân Liêu, vội vàng hỏi:
- Vân trưởng lão, tông chủ có ở trên không?
- Có.
Vân Liêu gật đầu.
- Vân trưởng lão, ngươi làm sao vậy, sầu mi khổ kiểm hay sao? Không phải vừa lấy được tân pháp khí sao?
Lúc Tần Sơn xẹt qua bên cạnh Vân Liêu, thuận miệng thốt một câu.
Bất quá, cũng không đợi Vân Liêu trả lời, vội vã mà chạy đến Thính Vũ các hô lên.
- Tông chủ, Phong chi cốc có đại phát hiện!
Bên trên Thính Vũ các, hai mắt Ôn Bình híp lại, biết rõ Tần Sơn đến là vì cái gì, lúc này đi xuống dưới. Vừa đi tới sườn núi liền bắt gặp cặp mắt tỏa ánh sáng của Tần Sơn, tràn đầy vẻ kinh ngạc và mừng rõ khôn cùng. Ánh mắt này, giống như là tu sĩ Luyện Thể cảnh, bỗng nhiên từ trong đất đào ra một bản Huyền cấp mạch thuật vậy.
- Ngàn Bậc Thềm, ngươi đi uổng công rồi.
Ôn Bình thình lình thốt một câu.
Tần Sơn vội vàng giải thích:
- Tông chủ... Chủ yếu là Lan Bằng phát hiện thí luyện quá kinh người, Vu Mạch trưởng lão đã trèo lên đỉnh Ngàn Bậc Thềm, còn khoa trương hơn cả ta, miệng đều không khép được.
- Phát hiện cái gì?
- Phong thuộc tính dị mạch thí luyện địa!
Một câu kinh người.
Vân Liêu ngây ngẩn cả người.
May là Ôn Bình hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Phong chi cốc vốn tồn tại nhiều món đồ, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.
- Đi, đi xem!
Tần Sơn gật đầu, vội vàng đi trước dẫn đường:
- Vu Mạch trưởng lão đã dẫn người đến chờ bên ngoài Phong chi cốc rồi, chờ ngài đến là sẽ đi vào cửa hang Phong chi cốc.
Chỉ chốc lát, họ đã đến Phong chi cốc.
Ôn Bình cũng không có dong dài, thu bạch tinh, sau đó do Lan Bằng dẫn đường hướng thí luyện chi địa mà đi.
Mọi người dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước, chưa đến một phút đồng hồ, đã đến thí luyện chi địa!
Từ xa nhìn lại, bên ngoài thí luyện chi địa mới phát hiện bay đầy Phong Nhận, tuy bọn chúng không có được sự đồ sộ, hùng vĩ như Cụ Phong, nhưng vẫn làm dấy lên một cảm giác bạo loạn. Khu vực xung quanh không có lấy một ngọn cỏ, chỉ toàn nham thạch, cỏ, thổ nhưỡng đều bị Phong Nhận cắt sạch. Mà bên trong thí luyện chi địa, càng là một mảnh hoang vu, chỉ nhìn thấy một con đường đá bay đầy Phong Nhận dẫn đến tận cùng.
Ôn Bình đến trước tấm bia gỗ, ánh mắt quét về phía chú giải bên trên.
- Giết chết Phong Ma, đạt được dị mạch.
- Phong Ma vô hình, muốn giết chết, vô cùng gian nan.
- Phải là sau khi mở ra mạch môn, mới có thể đi vào.
Ôn Bình đọc to những chữ trên bia gỗ lên, theo đó, tiếng thì thầm nghị luận của mọi người cũng vang lên.
Bởi vì bọn họ hiện tại lại có thêm một lựa chọn.
Lửa địa ngục và gió!
Ôn Bình lúc này thầm hỏi thăm hệ thống:
- Hệ thống, Trường Mạch Công của ta cho phép ta có được loại tiên thiên dị mạch thứ hai không?
- Trường mạch công cho phép Tuyền Qua đồ của ngươi tồn tại dị mạch thuộc tính khác, tự nhiên cũng có thể cho phép ngươi đồng thời có được hai chủng Tiên Thiên dị mạch, đây cũng là vì sao Trường Mạch Công hoàn mỹ không tỳ vết, đến cả Niết Bàn ốc cũng không thể đề thăng được nó.
- Rất tốt!
Phong thuộc tính dị mạch này… Hắn muốn chắc rồi.
Hắn khống chế Hình Phạt chi hỏa dị mạch đúng thật là mạnh, có thể thiêu hủy hết thảy, thế nhưng mà hỏa thuộc tính dị mạch ở cái thế giới này tồn tại quá lâu.
Tự nhiên có rất nhiều phương pháp chống lại.
Nhưng gió thì khác.
Dù có thứ có thể khắc chế được thì cũng là rất ít.
Ít nhất là hiện tại, đối với Thần huyền cảnh, Trấn Nhạc cảnh, phong có thể giúp hắn đắc ý được một khoảng thời gian dài.
Cũng có thể trợ giúp hắn giết Trấn Nhạc cảnh!
Bởi vì hiện trong tay hắn còn nắm cơ hội hai lần 200 lần Thể Hồ Quán Đính, khi đã có được dị mạch thuộc tính Phong, vậy thì sử dụng Cấm Cố chi thuật nhất định sẽ càng mạnh hơn nữa.
Có thể đến mức trực tiếp giam cầm Trấn Nhạc cảnh không nhỉ?