Long cốt đều có thể gặm!
Hai tên tiểu tử này cũng nóng vội quá đi ?
Nhìn thấy Đại quai, Tiểu quai không ngừng gặm long vĩ cốt, Ôn Bình đột nhiên cảm thấy mình càng hiểu sâu hơn về quái vật ở thời đại cuối cùng này. Chẳng trách hai tên tiểu tử chúng không sợ sự ép buộc của Giao Long, vừa đến Bất Hủ tông liền thắt nút long tu.
Lúc đầu cho là còn quá trẻ không hiểu biết, giờ nghĩ lại, có thể không phải lý do ban đầu hắn nghĩ.
Đối với vấn đề này, hắn cũng không rảnh mà nghĩ, thay vào đó, hắn hỏi hệ thống :
- Hệ thống, bọn chúng ăn như vậy, ăn sạch cả long vĩ cốt,có thể phá hủy lối vào bí cảnh không?
Nếu như không thể, thì không để bọn chúng ăn như vậy được.
Mọi thứ đều có thể thay đổi mà !
- Có thể .
Hệ thống trả lời chắn chắn.
Có khả năng sợ Ôn Bình không hiểu, liền giải thích lại lần nữa:
- Bí Cảnh là một không gian nơi biên độ chấn mạch bị biến dạng, khả năng tiếp nhận có hạn, điều này dẫn đến bọn chúng chỉ có thể bám trên một vài không gian, vật thể đặc biệt, một khi không gian ,vật thể này bị phá vỡ, Bí cảnh sẽ bị Khúc cảnh chôn vùi, cho đến ngàn năm về sau mới có cơ hội một lần nữa bám trên không gian, vật thể khác.
- Hiểu rồi, vậy thì để bọn chúng tiếp tục ăn, ta cũng khỏi phải dùng Tuyền Qua pháo.
Có trời mới biết sau này cần Tuyền Qua pháo để làm gì ?
Bây giờ không dùng là tốt nhất.
Rời mắt khỏi long vĩ cốt, Ôn Bình nhìn về hướng Chó săn, hạ giọng ra lệnh:
- Hai ngươi đi canh giữ chung quanh, người của Long Thần môn chỉ cần đến gần, một tên cũng không để lại, nhưng đừng gây ồn ào.
Gâu !
Gâu!
Chó săn sủa hai tiếng, toàn thân đột nhiên cháy một ngọn lửa màu xanh,sau đó đâm đầu vào bên trong bụi cỏ.
Chó săn vừa đi, Ôn Bình liền nhìn về phía Long Kha. Long Kha lúc này đang nhìn chăm chú vào hai cái điện thủ, hai mắt nàng đang phóng thích ra vẻ mặt khác, hình như đang nghĩ một cái gì đó, hoặc là đang kinh ngạc.
- Triệu trưởng lão.
Ôn Bình gọi một tiếng.
Long Kha quay đầu về phía Ôn Bình, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Ngươi đi mở mạch môn cho Trần Sơn, người này đối với ta mà nói hắn vẫn còn tác dụng, không thể chết như vậy được.
Đối phó với Long Thần môn, thì phải có một người hiểu tận gốc rễ.
Đồng thời, người này nhất định phải có khả năng bị hắn khống chế, phải hoàn toàn không hướng về Long Thần môn.Tư liệu hệ thống của Trần Sơn đưa cho hắn xem qua một chút, mặc dù giản lược, nhưng cũng có thể biết là hắn không cha không mẹ.
Không phải lo lắng !
Mối bận tâm duy nhất ở Long Thần môn cũng chỉ có công pháp, mạch thuật trong Long Đàm Bí Cảnh, đây chính là lý do tại sao Trần Sơn ác cảm với loại chế độ này. Loại người này, có thể “mượn gió bẻ măng” (1).
(1) Mượn gió bẻ măng : vì hành động cơ hội, lợi dụng tình thế để mưu lợi cho mình.
Long Kha gật đầu, lưu luyến không rời rút lại ánh mắt từ chỗ điện thủ, sau đó đi về phía con đường.
Bậc thang lúc này, trong một thời gian ngắn đã có mấy thi thể nằm đó, máu tươi chảy xuống các bậc thang. Long Kha đi xuống, vừa đúng lúc Trần Sơn rút đao ra khỏi lồng ngực một người, lau lau định đi xuống dưới.
- Tiểu tử, ngươi lại đây!
Nghe thấy có người gọi hắn phía sau, Trần Sơn liền quay đầu, nhìn thấy Long Kha bỗng nhiên có chút lo lắng không hiểu.
- Tiền bối.
Sau khi trả lời, hắn đi lên phía trên, mỗi bước đầu hắn đều nảy ra rất nhiều suy nghĩ, có điều khoảng cách Long Kha càng gần, cảm giác lo lắng của hắn càng ít đi. Bởi vì hắn biết, nếu Long Kha muốn giết hắn, sẽ không đợi đến giờ mà vẫn chưa ra tay.
Khi chỉ còn cách Long Kha vài bước chân, hắn vội vàng giải thích chuyện phía sau :
- Tiền bối, những người này đều là đệ tử cực cao thiên phú của Long Thần môn, giết bọn chúng, cũng chính là đoạn tuyệt tương lai của Long Thần môn, ta đi xuống một khoảng cách Lan nhân thượng thượng, sẽ không bị phát hiện.
- Đưa tay lại đây.
Long Kha chẳng muốn nhiều lời với hắn.
Làm như thế nào, giết bao nhiêu người đều là nợ máu của Trần Sơn, hắn chỉ cần không phạm sai lầm lớn thì đều không liên quan đến việc của nàng.
Ầm !
Ầm !
Ầm !
Tam đạo mạch môn vừa mở ra, Long Kha nắm lấy cánh tay của hắn, dưới sự rung động nhẹ của mạch môn, phong ấn nguyên bản trực tiếp mở ra.
Cảm nhận được sự trở về của mạch môn, Trần Sơn vừa mừng vừa vội vàng cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối!
- Đa tạ Ôn tông chủ!
- Nói ít, làm nhiều .
Nàng biết, nếu Ôn Bình ở đây,nhất định sẽ lại lừa gạt hắn một lần nữa, để việc bản thân mình làm tốt hơn, có thể nàng không có tâm trạng. Thẳng thắn mà nói, nàng thật sự cảm thấy Trần Sơn không phải là một món đồ, vì sự sống, chết của bản thân mà con người của mình tới vậy mà một chút cũng không nương tay.
Việc này, nàng cũng không muốn nói gì, nàng tin Ôn Bình sẽ không để lại người này hoặc là đợi sau khi kết thúc nhất định sẽ giết.
Trần Sơn không có cảm nhận, cũng không hề ý thức đến điểm này, hắn vẫn đắm chìm trong niềm vui được mở lại mạch môn, lùi về phía sau vài bước, quay người đi xuống những bậc đá.
Đỉnh núi lúc này, sau một khoảng thời gian, Đại quai, Tiểu quai đã làm cho long vĩ cốt giảm đi rất nhiều, lại ăn về phía trước một chút chính là lối vào Bí Cảnh. Không phải làm bất cứ điều gì khác, chỉ cần phá vỡ long cốt ở đó, lối vào Bí Cảnh sẽ không còn.
Long Đàm Bí Cảnh không có gì, như Trần Sơn nói, Long Thần môn đã phá vỡ sự kế thừa!
Bởi vì công pháp, mạch thuật của Long Thần môn đều không thể kế thừa, thứ mà có thể kế thừa đều là phổ biến, thu được từ các thế lực khác, mua được đấy. Không đủ để làm nên nội tình bên trong thế lực Tứ Tinh Cự Đầu.
Lúc Ôn Bình đang bàn tính trong lòng, cũng là lúc bắt đầu kế hoạch hành động tiếp theo.
Tông môn, lập tông vốn dĩ là người.
Và khi mọi người tập hợp lại với nhau, thì phải dựa vào tài nguyên và nội tình bên trong thực lực.
Nội tình bên trong thực lực phân làm 3 loại, cường đại cao tầng, cường đại mạch thuật và cao thâm công pháp . Hai người phía sau Ôn Bình đã tìm ra phương pháp phá vỡ, còn như cường địa cao cấp, muốn tiêu diệt chúng, điều này lại phải lên kế hoạch.
Đây không phải là lúc nên làm.
Bước tiếp theo nên làm, đó là hủy diệt tài nguyên. Đúng ra mà nói, là hủy diệt tài nguyên có thể lưu động. Tài nguyên lưu động đối với Tông môn mà nói, thì dùng để xây dựng Tông môn, bồi dưỡng đệ tử và những thứ làm tiêu hao Tông môn.
Cũng chính là Bạch Tinh!
Bạch Tinh, đã là tiền, lại là vật cần thiết để tu luyện, cũng có thể mua những thứ thiên tài địa bảo....
Chiếm giữ Tông môn hàng nghìn năm, một thể chế hoàn thiện đến cùng cực, chắc chắn có một kho tàng cất giữ bạch tinh… Ở đó có tiểu hào cung cấp cho Tông môn nửa năm, thậm chí một năm, thiên tài địa bảo.
- Ha ha!
Nghĩ đến đây, Ôn Bình liền cảm thấy phấn khích.
Điều này cũng giống như trận tập kích giao chiến lương thực, có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn.
Lúc Ôn Bình vạch ra xong kế hoạch, Đại quai Tiểu quai cũng ngừng miệng, bụng của hai tên tiểu tử này ăn được là tròn vo vậy đấy, giống như một quả bóng da đầy khí, cảm giác bất cứ lúc nào đều có thể nổ tung.
Hướng về phía Ôn Bình đi tới, chầm chập, rất cẩn thận, nhưng trong ánh mắt phóng ra một cảm giác thỏa mãn.
Đây là cảm giác mà ngày thường ăn bạch tinh đều không thể ăn.
Chứng kiến lối vào Bí cảnh đã biến mất, Ôn Bình không nhịn được ngồi xuống và gãi cằm bọn chúng, khen ngợi một câu:
- Hai ngươi biểu hiện không tệ, đợi Long Thần môn từ Huyền sắc hồ biến mất, ta lại đưa bọn người tới đây ăn long cốt.
Nghe thấy lời của Ôn Bình, hai tên tiểu tử há to miệng , di chuyển cái đầu, giống như một đứa trẻ gật đầu, lại vừa giống như đang muốn nói điều gì đó với Ôn Bình. Nói chung, bọn chúng đang bộc lộ ra cảm giác hạnh phúc ngào ngạt.
- Nên đi rồi .
Nói xong, Ôn Bình từ trong Tàng giới lấy ra ba cặp bạch hoàn, ngẫu nhiên tìm ra ba thi thể trên nền , lấy bạch hoàn dán lên mặt ba người.
Sau khi mang theo bạch hoàn, Ôn Bình đã không còn là Ôn Bình.
Biến thành diện mạo của một nam nhân trẻ tuổi lộ ra một vẻ chín chắn.