- Đi, chúng ta đi đến nơi này.
Mật cảnh đã bị hủy hoại, phải đi tới bảo khố của Long Thần môn thôi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, vẫn còn chưa kịp xuống bậc thềm, đã nghe thấy một thanh âm ở phía sau truyền tới:
- Có phải là ngươi cố ý không?
Một ánh mắt cố chấp phóng tới.
Mang theo một chút hận thù.
Mang theo một chút phẫn nộ.
Và còn có một chút bất lực.
Lúc này, Long Kha mang theo một khuôn mặt của người đàn ông thô lỗ, trên mặt có một vết dao lại càng lộ ra vẻ độc đoán và mạnh mẽ, thêm chút khí chất ác đồ. Chỉ là lại được gắn lên trên thân thể của người phụ nữ, trông thật có chút kỳ quái.
- Ở đây làm gì có phụ nữ, cứ tạm thế đi.
Ôn Bình có chút buồn cười, nhưng cố nhịn, vốn dĩ hắn muốn đem những gì vốn để trao cho Trần Sơn, đã trao cho Long Kha. Nhưng lần này vốn đã lỡ thì cho lỡ đi. Ba cặp bạch hoàn cuối cùng cũng đã dùng rồi, mũi tên đã bắn đi thì sẽ không quay đầu lại được
Sau khi thuận miệng giải thích một câu, Ôn Bình tiếp tục đi xuống, nhưng vừa đi về phía trước một bước lại dừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó liền quay người nói với Long Kha:
- Đúng rồi, Triệu trưởng lão, bây giờ ngươi là thân thể của nam giới, tốt nhất nên mặc một bộ quần áo nam giới, lúc đi lại thì cũng nên thu gọn bộ ngực lại, ngực nam giới không to như vậy đâu.
Nghe xong lời nói của Ôn Bình, Long Kha ý thức được mà cúi đầu nhìn xuống:
- Ta thấy, tiểu tử ngươi là cố ý.
Kêu lên như vậy, thật khó mà làm quen với việc miệng lúc nào cũng gọi tên tông chủ, ngay lập tức khó có thể quên hết hoàn toàn.
Ôn Bình không thèm để ý tới Long Kha nữa, đi xuống phía cầu thang. Đương nhiên, những xác chết trên bậc thang hắn đã thấy rồi, cũng có thể đoán được là do ai làm, nhưng ánh mắt của hắn chỉ dừng lại trên đó, thở dài một cái.
Nếu là trước kia, những người bị Trần Sơn giết, hắn nhất định sẽ cảm thấy thương xót.
Không phải bắt buộc, vốn dĩ hắn không muốn để người khác chết vì hắn.
Nhưng bây giờ hắn sẽ không có cảm giác ấy.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là hắn trở thành người máu lạnh, chỉ là trên tâm cảnh đột nhiên có chút biến hóa không rõ ràng.
Đến giữa sườn núi thì tìm được Trần Sơn, Long Kha không nói chuyện với hắn, trực tiếp từ một phía đi tới. Vì lần này bị không ít người của Trần Sơn chặn ở sườn núi, ước chừng phải có tới mười mấy tên. Trần Sơn nhìn thấy Ôn Bình đã vượt qua mình, vội vàng lôi mấy tên đệ tử Long Thần môn ở bên cạnh ra, rồi dặn dò vài câu.
- Hôm nay, Long Đàm bí cảnh cấm vào trong, mấy người các ngươi canh ở đây, không cho phép bất kỳ ai lên núi.
Nhận được nhiệm vụ của Trần Sơn, mấy tên đệ tử Long Thần môn rất vui mừng, vừa tiến lên phía trước liền tỏ ra thái độ cáo mượn oai hùm, cánh tay đưa lên giống với tư thế của một kẻ làm quan cả họ được nhờ. Trần Sơn cười rồi khen vài câu, vừa xoay người liền thay đổi bộ mặt đuổi theo Ôn Bình và Long Kha.
Nhưng khi ánh mắt quét đến Long Kha, vô thức mà nhìn một hồi lâu, sau khi bị Long Kha trừng mắt dọa cho sợ toát mồ hôi lưng, mới ngoan ngoãn thu ánh mắt lại.
Ôn Bình chỉ cười mà không nói, trong lúc rời khỏi Long Đàm bí cảnh, trên đường người cũng không nhiều, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:
- Kho báu các ngươi cất giấu bạch tinh, thiên tài địa bảo ở đâu?
Trần Sơn giật mình, sau đó vội vàng nói:
- Ôn tông chủ, bảo khố trọng địa có yêu vật trông coi, ai không có lệnh bài, hễ tiến lại gần thì sẽ bị tấn công. Hơn nữa bây giờ bí cảnh vừa bị phá hủy, chúng ta vẫn cứ là.
- Ngươi chỉ cần trả lời ta ở đâu là được rồi.
Ôn Bình ngắt quãng câu nói của Trần Sơn, bầu không khí đột nhiên bị thay đổi.
Nói thực ra, hắn không thích việc không phân rõ tình hình, nhất định phải chứng mình được giá trị của bản thân.
Nguy hiểm hay an toàn, nên ở lại hay dời đi, không cần phải Trần Sơn hắn nói.
- Ở Khôn điện, chính là nó.
Trần Sơn vội vàng chỉ tay về phía ngọn núi cách đó mấy trăm mét.
Lại nói về bên khác.
Nhận được tin đến từ Minh Kính hồ biết được Dương Hi Bỉ chết ở hồ Minh Kính tại Thiên Thần học viện, với tư cách là tâm phúc của Dương Hi Bỉ, Trần Sơn lại về đây làm Thiên tông. Loại chuyện như thế này, bất kể là ai nhìn thấy đều cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.
- Mai trưởng lão, ngươi đi mang Trần Sơn tới đây.
Chữ “mang” được Thác Hải thốt ra mang tính đầy bắt buộc, có thể cũng đã ý thức được một số đồ vật không hay, nhưng dù sao cũng là người của mình, cũng không thể nghi ngờ quá nhiều. Có thể là vì việc khác.
Trước lúc hỏi ra được thì hắn cũng không dám kết luận.
Là một môn chủ, hắn biết rõ nếu không tin tưởng thuộc hạ thì đó là một việc rất đáng sợ.
Mai trưởng lão gật đầu:
- Lão thân liền đi làm.
Nhưng chính lúc đang muốn dời đi, bên ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân. Tiếng bước chân lần này mặc dù không vội vã như lúc nãy, nhưng đối phương lại trực tiếp đi tới phòng tu luyện của Thác Hải, chứng tỏ chắc là có chuyện chẳng lành.
- Môn chủ, Đoạn Thiên chủ sự của Bách tông liên minh tới.
- Đoạn Thiên.
Lúc Thác Hải nghe đến cái tên này, khóe miệng bỗng nhếch lên, xoẹt qua một nụ cười chế nhạo.
Đoạn Thiên, một trong những chủ sự của Bách tông liên minh Huyền Sắc hồ.
Hắn tới đây, không cần nói cũng biết là muốn làm gì.
Không phải là muốn mời người của Long Thần môn phái gia nhập liên quân sao.
Mai trưởng lão thấy thế, bước chân đang muốn dời đi liền dừng lại, hỏi:
- Môn chủ, lão thân đi xử lý một chút!
Chuyện gia nhập liên quân, trước nay Thác Hải chưa từng tự mình xử lý, tất cả đều là do tứ đại trưởng lão thương lượng.
Nếu lần này tự mình Thác Hải đi, không phải sẽ để lộ sự thực về việc bốn đại trưởng lão không ở Long Thần môn sao.
- Cũng được, ngươi đi rồi cũng không cần phải nói nhiều, trực tiếp truyền đạt rằng nếu muốn mời Môn nội Trấn Nhạc Cảnh gia nhập liên quân cũng không phải là không thể. Năm phần của lợi nhuận năm phần thu được bắt buộc phải quy vào Long Thần môn, hơn nữa bắt buộc phải do Long Thần môn ta lựa chọn.
Mai trưởng lão nhíu mày, hỏi:
- Môn chủ, ngươi nói có phải hơi nhiều không, hơn nữa một khi tổ chức liên quân để chống lại kẻ địch, quyền lựa chọn ưu tiên từ trước tới nay vẫn là Bạch Tông liên minh, một nghìn năm rồi, chưa từng thay đổi. Bây giờ lại đi nói thẳng với Đoạn Thiên.
Bạch tông liên minh, dù sao cũng đại diện cho ý chí của tuyệt đại số người.
Khi Mai trưởng lão đang muốn tiếp tục nói, Thác Hải giơ tay ngang nhiên ngắt lời của nàng.
- Làm theo lời ta nói, đợi Thác Hải diệt Bất Hủ tông rồi, bọn họ nếu dám nói nhiều, thật may cho ta có thêm một cơ hội tẩy bài cho Huyền Sắc hồ.
- Vâng.
Mai trưởng lão đã hiểu ra, rồi gật đầu, quay người dời đi.
Chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy thanh âm của môn chủ từ phía sau truyền tới.
- Chúng ta nên rút khỏi kế hoạch thôi, trước kia thì cần đồng tâm hiệp lực đối phó với yêu tộc. Bây giờ sao mà phải làm mũi tên đi củng cố quyền lực của Bách tông liên minh. Người của phân hội Huyền Sắc hồ nhỏ bé kia nghĩ thế nào, làm thế nào, cũng không cần quan tâm.
Có Long Ẩn quyết quyển thứ sáu.
Ngưỡng cửa địa vô cấm có thể chạm tay tới được.
Hiện nay, Long Thần môn đều đã là thế lực cầm đầu, đừng nói là sau này.
Thời đại ôm bọc sưởi ấm, nên bỏ đi thôi.
Mai trưởng lão nghe được câu này đã đi ra khỏi cửa, vẫy tay, mang theo hai tên truyền tin ở ngoài cửa dời đi. Nhưng, đi mãi, đi mãi, khóe miệng của Mai trưởng lão vẫn lộ ra một ý cười, dường như đã đang tưởng tượng đắm chìm trong tương lai môn chủ vẽ ra.
Lúc tới chủ điện gặp Đoạn Thiên, khí thế của nàng ngay lập tức không như trước nữa.
Cho dù nàng và Đoạn Thiên đều là Trấn Nhạc Cảnh.
- Đoạn chủ sự, lâu rồi không gặp, đến Long Thần môn ta vì việc gì vậy?
Nói rồi, nàng tự tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng cũng không khách sáo mà mời Đoạn Thiên ngồi, cũng không sai người đi pha trà.
Giống như là Đoạn Thiên không phải tới vì việc của Bách tông liên minh.
Cũng không giống với chủ sự của Bách tông liên minh.
- Mai trưởng lão.
Theo Đoạn Thiên thấy thì rõ ràng là Mai trưởng lão tới đón tiếp hắn. Trong lòng có chút ngạc nhiên, lại thấy thái độ của Mai trưởng lão với hắn, nhất thời liền cảm thấy có chút gì đó không hài lòng.
Nhưng tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng, Đoạn Thiên chỉ có thể kìm nén cục tức này lại, hỏi:
- Thác Hải môn chủ đâu? Hôm nay ta tới đây là mang theo tâm ý ở trên, mời Mai trưởng lão mời môn chủ ra gặp.
Bên trên, không nói cũng biết chính là phân hội.
- Môn chủ và các vị trưởng lão đều đang tu hành, lão thần cũng không dám làm phiền. Đoạn chủ sự có chuyện gì nói với ta là được.
Mai trưởng lão cười như không cười nhìn Đoạn Thiên, con mắt sắc lạnh, bộc lộ ra ngữ khí đầy chất vấn.
Khí thế hừng hực.
Như mây đen bao phủ lấy đỉnh đầu của Đoạn Thiên.
- Chẳng lẽ nào, Bách tông liên minh lại không chấp nhận thân phận trưởng lão Long Thần môn của lão thân ta.